Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 50: Chương 50: Nồi nào úp vung nấy




Edit: Sahara

Thế nhưng làm sao mà cưa chân được! Khoảng nửa tháng sau, không biết Hoàng gia tìm đâu ra được một vị đại phu, vậy mà lại có thể lấy ra được bốn cây kim ở đầu gối Hoàng tam gia.

Hoàng tam gia nhìn bốn cây kim được lấy ra từ đầu gối mình mà tức giận không thôi, nhưng ngay sau đó, lại cảm thấy sợ hãi nhiều hơn. Ông ta bị người khác bắn bốn cây kim vào đầu gối, vậy mà lại chẳng hề hay biết gì.

Chuyện đầu gối Hoàng tam gia có bốn cây kim làm ồn ào huyên náo Vân Dương huyện một thời gian, mọi người không ngừng bàn tán sôi nổi, chủ yếu là do chuyện này quá ly kỳ, quá kịch tính.

Tần Chung từ thư viện trở về, kể lại chuyện này cho Lý Ỷ La nghe. Lý Ỷ La thầm cười khẩy trong lòng: Mạng của Hoàng lão cẩu này đúng là lớn thật, nếu kéo dài thêm một thời gian nữa thì không phải chỉ là cưa chân đơn giản như vậy! Nhưng cho dù ông ta đã lấy kim ra được thì cũng để lại di chứng nghiêm trọng, ít nhất là mấy năm tới Hoàng lão cẩu đừng hòng đứng dậy.

Tần Chung không chỉ chăm chỉ đọc sách ở thư viện, mà sau khi về đến nhà còn tự củng cố lại những gì đã học một lần. Lý Ỷ La ở bên cạnh xem thử, chợt bất ngờ phát hiện, thì ra còn có cả kiến thức về hóa học và vật lý. Tuy rằng cái này chỉ là da lông so với những kiến thức của đời sau, nhưng nội dung thì không có gì để nghi ngờ.

“Tướng công, mấy thứ này chàng đều hiểu hết à?” Kiếp trước, thời điểm còn đi học, Lý Ỷ La nàng chính là một kẻ mù tịt về môn khoa học tự nhiên, vừa thấy mấy thứ này thì đầu muốn phình to ra.

Tần Chung ừm một tiếng: “Những thứ này đều có nguyên lý của nó, chỉ cần nắm được cơ bản thì sẽ rất đơn giản!” Tần Chung lấy bút chấm nước viết lên bàn, Lý Ỷ La nhìn hắn viết viết vẽ vẽ nhanh như bay.

“Vậy những cái khác thì sao? Tứ thư ngũ kinh ấy, chàng có thấy khó không?” Lý Ỷ La nhìn chồng sách Tần Chung đặt bên cạnh, mấy cái chi, hồ, giả, dã làm nàng đau cả đầu.

Tần Chung mỉm cười: “Vẫn tốt!”

Lý Ỷ La nhìn Tần Chung bằng đôi mắt long lanh: Thật lợi hại!

Tần Chung bị nhìn đến tay cầm bút khựng lại, hắn lấy bút điểm lên chóp mũi Lý Ỷ La: “Nhìn gì thế, hửm?”

Mỗi lần Tần Chung nói chữ hửm này thì luôn kéo dài một chút. Giọng Tần Chung rất ôn hòa, nhưng khi nói chữ này thì như được bỏ thêm chút rượu vang đỏ, trêu cho tim người ta ngứa ngáy.

Lý Ỷ La xoa xoa chóp mũi, đè xuống xúc động muốn búng vào trán Tần Chung: “Chàng đừng trêu ta!”

“Ta trêu nàng như thế nào?” Tần Chung buông bút, kề sát đến bên Lý Ỷ La, hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi thở giao triền. Tần Chung nhìn Lý Ỷ La bằng vẻ mặt vô tội, giống như là thật sự không hiểu Lý Ỷ La có ý gì.

Nhưng Lý Ỷ La biết, Tần Chung căn bản là đang giả vờ: Tiểu hồ ly!

Lý Ỷ La chớp mắt, hai tay câu lấy cổ Tần Chung, cong môi cười, khuôn mặt nhỏ thanh tú của nguyên chủ bị nàng làm cho toát ra một vẻ tà mị, đầu lưỡi liếm liếm lấy khóe môi, kề sát tai Tần Chung hỏi nhỏ: “Chàng muốn biết?”

Hai mắt Tần Chung bỗng trở nên sâu thẳm, cổ họng ngăn không được cơn kích động.

Không khí giữa hai người ngày càng ám muội, mắt thấy mặt đã sắp kề sát vào nhau, thì......

“Tiểu thúc thúc, tiểu thẩm thẩm!” Một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu Tần Chung.

Tần Chung dời mắt khỏi đôi môi Lý Ỷ La, tia cái nhìn về phía Tần Tử Viễn đang đứng cạnh cửa phòng cười ngây ngô: “Chuyện gì?”

Tần Tử Viễn lấy từ trong túi áo ra một quả trái cây: “Quả hạnh chín, rất ngọt. Tiểu thúc thúc, tiểu thẩm thẩm, hai người ăn không?”

Tần Chung hít sâu một hơi, nhìn Tử Viễn bằng ánh mắt khó hiểu, rồi đè nặng âm thanh nói: “Vốn dĩ vừa rồi ta đã sắp ăn....”

Còn chưa nói xong thì đã bị Lý Ỷ La tát một cái lên đầu: “Trước mặt trẻ con, chàng nói hươu nói vượn cái gì thế?”

“Vốn dĩ là vậy.....” Biểu cảm lạnh băng của Tần Chung sau khi bị Lý Ỷ La tát một cái thì lập tức biến thành ủy khuất.

Lý Ỷ La mỉm cười, vẫy vẫy tay với Tần Tử Viễn: “Đến chỗ tiểu thẩm thẩm này!”

Thời điểm Tần Tử Viễn bị Tần Chung nhìn, liền rụt cổ lại. Dựa vào trực giác nhạy bén của tiểu hài tử, nhóc cảm thấy có nguy hiểm. Bị Lý Ỷ La gọi đến, nhóc cẩn thận nhìn ngó khắp phòng: Ừm, chỉ có tiểu thẩm thẩm và tiểu thúc thúc, rất tốt! Sau khi loại bỏ hết nguy hiểm, nhóc mới cẩn thận dịch bước chân nhỏ vào phòng.

Quả hạnh chín trong túi Tần Tử Viễn tỏa mùi thơm ngào ngạt.

Lý Ỷ La nhìn Tần Chung còn đang mang vẻ mặt ủy khuất, liền lấy quả hạnh đưa đến bên miệng Tần Chung: “Chàng ăn không? Rất thơm đó?”

Tần Chung ngẩng đầu, im lặng nhìn Lý Ỷ La một cái, rồi lại quay sang hướng khác.

Lý Ỷ La mỉm cười, xoay mặt của Tần Chung lại, một lần nữa cầm quả hạnh đưa đến bên miệng Tần Chung: “Được rồi, vừa rồi ta không nên đánh chàng, mau ăn đi, ngoan!”

Khóe miệng Tần Chung nhanh chóng kéo lên một cái, nhưng rất nhanh, hắn lại cứng đầu quay đi, dư quang còn cẩn thận liếc nhìn Lý Ỷ La.

Tần Tử Viễn khó hiểu nhìn Tần Chung: “Tiểu thúc thúc, thúc sao vậy? Đã lớn rồi sao còn cần tiểu thẩm thẩm đút?” Lớn vậy rồi còn cần người ta đút, nhóc bây giờ toàn là tự mình ăn đó.

Lý Ỷ La cười hắc hắc: “Tử Viễn, chúng ta ra ngoài thôi! Tiểu thúc thúc muốn im lặng một mình, chúng ta đừng quấy rầy tiểu thúc thúc.” Nói rồi Lý Ỷ La liền đứng dậy, dắt tay Tử Viễn đi ra ngoài.

Tần Chung: “........” Không xong!

Hắn cũng vội đứng lên theo: “Ỷ La......”

Lý Ỷ La lại chậm rãi nói: “Vừa rồi không phải chàng không để ý đến ta sao? Vậy thì trước khi đi ngủ chúng ta đừng nói chuyện. Chàng cứ ở trong phòng ngoan ngoãn đọc sách đi, tới giờ cơm sẽ gọi chàng.” Dứt lời, Lý Ỷ La cười một cái với Tần Chung, xong dắt tay Tử Viễn đi ra khỏi phòng.

Tần Chung hơi há mồm, ngơ ngác nhìn cánh cửa một hồi, sau đó thì không đuổi theo Lý Ỷ La nữa mà ngồi xuống bàn cầm sách đọc tiếp, chỉ là thi thoảng lại ngoáy đầu nhìn về phía cửa.

Lý Ỷ La đi ra sân, xuyên qua cửa sổ thấy bộ dáng của Tần Chung liền buồn cười: Tiểu hồ ly, lại dám đọ tính tình với nàng?

Mãi đến bữa cơm tối Lý Ỷ La mới đi gọi Tần Chung.

Tần Chung vừa thấy Lý Ỷ La liền buông sách đi đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống, ngón tay vẽ vòng tròn trên đất, lí nhí nói: “Ta sai rồi!”

Lý Ỷ La búng búng ngón tay: “Sai chỗ nào?”

“Ta không nên phát cáu với nàng, thấy nàng bênh vực Tử Viễn, không..... không bênh ta, trong lòng ta khó chịu.” Giọng nói Tần Chung càng ngày càng nhỏ.

Lý Ỷ La lại không hiểu gì hết: “Ta bênh vực Tử Viễn khi nào?”

“Nàng đánh ta....” Tần Chung ngẩng đầu nhìn Lý Ỷ La một cái thật nhanh rồi lại cúi xuống, trong mắt chứa vô vàn ủy khuất.

Lý Ỷ La: “.......” Nàng nâng cằm Tần Chung lên, buộc hắn đối diện với mình, buồn cười mà nói: “Lớn như vậy còn ghen với một đứa trẻ, chàng có thấy xấu hổ không?”

“Ta cũng không muốn.....” Tần Chung có chút ngượng ngùng nhéo nhéo mấy ngón tay.

Lý Ỷ La thở dài, nàng vậy mà không thấy tức giận, ngược lại còn có cảm giác hưởng thụ. Nàng và Tần Chung quả thật là nồi nào úp vung nấy mà!

“Nàng giận à?” Tần Chung cẩn thận dò hỏi Lý Ỷ La.

Lý Ỷ La đưa tay sờ sờ đầu Tần Chung, tâm tình tràn đầy phức tạp: “Không, ta không giận!” Chẳng những không giận, mà còn có hơi thích nữa. Trong lòng lại tự mắng mình: Ỷ La, ngươi thật sa đọa!

Tần Chung nghe thấy thế, sự bất an trong mắt liền vơi bớt, nhịn không được mà ôm lấy Lý Ỷ La: “Ỷ La, ta cũng không biết tại sao, nhưng ta muốn ánh mắt nàng chỉ nhìn một mình ta, chỉ ở bên cạnh ta. Nếu có người nào thu hút sự chú ý của nàng, ta liền tức giận. Ỷ La, nàng có thấy sợ ta không?” Hắn cũng biết loại tâm lý này là rất không bình thường, vì sợ Lý Ỷ La sẽ sợ mình, nên hắn đã tận lực khắc chế.

Lý Ỷ La cười cười, vỗ vô lưng Tần Chung: “Ta không thích chàng nạp thiếp, không thích chàng thích những người khác, nếu chàng nói với nữ nhân khác nhiều hơn một câu, ta cũng sẽ tức giận. Không, dù là nữ nhân khác nhìn chàng, ta cũng không thích, muốn đem chàng ngăn cách hết với bọn họ, ta như vậy, cũng xem như là tám lạng nửa cân với chàng rồi.”

Tần Chung nghe thế, tâm liền an ổn, ôm Lý Ỷ La càng chặt hơn: “Cho nên, chúng ta nên ở bên nhau.” Mối nhân duyên của bọn họ hoàn toàn là do trời cao tác hợp.

“Đúng vậy, chúng ta cứ tự gây họa cho nhau là được rồi!” Lý Ỷ La mỉm cười, nụ cười xuất phát từ nội tâm.

Ai có ngờ, lời nói tâm sự của hai kẻ đồng dạng hẹp hòi như nhau còn chưa được mấy ngày thì đã ứng nghiệm.

Trước khi mùa hạ đến, thôn xóm ở Vân Dương huyện luôn có tập tục khẩn cầu mưa thuận gió hòa.

Tiểu Thanh Thôn cũng vậy. Đầu tháng năm năm nay, người trong thôn cùng tập trung ở cửa thôn, vây quanh một người đàn ông đeo mặt nạ đang nhảy múa như điên trên đài cao, miệng ông ta cứ lẩm bẩm không ngừng. Dưới đày bày hương án, nhan đèn, đầu heo, bên cạnh còn có hai cái chiêng. Người đàn ông trên đài xướng một câu, hai thanh niên trai tráng trẻ tuổi được trúng tuyển trong Tiểu Thanh Thôn đứng bên dưới sẽ đánh chiêng một cái.

Toàn bộ quá trình cầu phúc đều rất đơn giản, nhưng yêu cầu người toàn thôn phải có mặt.

Người Tần gia xếp thành một hàng đứng phía sau, Lý Ỷ La xem đến sắp phát chán, Tần Chung ở sau lưng nhẹ nhàng xoa lưng cho nàng: “Mệt không?”

Lý Ỷ La lắc đầu, nàng chỉ thấy có chút nhàm chán thôi.

“Sẽ xong nhanh thôi, đây chẳng qua cũng chỉ là muốn được an tâm.” Tần Chung hạ giọng nói, nghe qua có thể thấy được Tần Chung đối với mấy chuyện quỷ thần này cũng không tin gì mấy.

Lý Ỷ La gật đầu. Thế nhưng, mấy cái ánh mắt từ bốn phía bắn tới Tần Chung làm tinh thần nàng run lên, không thể không thẳng lưng tỏ ra nghiêm túc.

Tần Chung ở Tiểu Thanh Thôn có tiếng là tài tuấn, hiển nhiên chính là tình lang trong mộng của mấy cô nương nơi này.

Đại đa số các cô nương đều biết thu liễm, không dám vượt quá giới hạn. Tuy nhiên, cũng có một số ít vì nghe theo tiếng lòng mà phá tan lễ giáo, can đảm làm chuyện mà người khác không dám làm.

Tỷ như lúc trước khi Tần Chung chạy bộ, luôn có mấy người cố tình làm ra vẻ tình cờ, ngẫu nhiên gặp nhau. Sau khi Tần Chung đến thư viện, lúc trở về thì càng ngày càng có nhiều cô nương đứng tụ tập ở cửa thôn.

Lý Ỷ La cùng Tần Chung giống nhau, dục vọng chiếm hữu đến dọa người, tâm nhãn một so với một chỉ hơn chứ không kém. Nếu là ở hiện đại, gặp phải người biết rõ là nam nhân của nàng mà còn dám liếc mắt đưa tình, nàng không tới giáp mặt tạt máu chó lên đầu thì nàng không phải họ Lý.

Nhưng ở đây thì không được. Nơi này có nhiều quy cũ ràng buộc nữ nhân hơn nàng nghĩ. Một nữ nhân bị hỏng thanh danh, thì đồng nghĩa với việc hủy hoại hết nửa đời sau.

Đối với những nữ nhân quá phận kia, nàng chỉ xem như là mấy tiểu cô nương không hiểu chuyện, âm thầm tức giận trong lòng một chút rồi bỏ qua.

Nhưng hôm nay, trong đám đông, luôn có ánh mắt chăm chú nhìn Tần Chung, làm Lý Ỷ La phải trợn mắt trừng lại.

Mấy tiểu cô nương nhận được ánh mắt như ác bá của Lý Ỷ La, lập tức bị dọa cho tâm can run loạn, vội vỗ vỗ ngực thu hồi ánh mắt: Tần Chung ca ca thật đáng thương, nương tử của huynh ấy thật hung dữ!

Trong lòng họ chửi thầm, nhưng cũng không dám nhìn loạn nữa.

Tần Chung đem hết thảy thu vào mắt, có thế nào cũng không dặn được ý cười nới khóe miệng, lòng bàn tay có chút ngứa ngáy, nếu không phải địa điểm, thời gian không thích hợp, thì hắn thật muốn kéo Lý Ỷ La vào lòng mà ôm thật chặt.

Nương tử nói không sai, bọn họ quả nhiên là một đôi trời đất tạo nên!

Tuy nhiên, trong số đó lại có một cô nương đanh mặt, nỗ lực đối diện với Lý Ỷ La. Thời điểm nhìn Tần Chung thì hai má ửng đỏ, lúc nhìn Lý Ỷ La thì ánh mắt như nhìn thổ phỉ.

Lý Ỷ La chạm vào cánh tay Tần Chung: “Có người xem chàng như Đường Tăng bị bắt vào Bàn Tơ động!”

Nơi này không có sách Tây Du Ký, Tần Chung nghiễm nhiên không biết điển cố này, nhưng cũng nghe ra được hàm ý từ lời nói của Lý Ỷ La, bèn hơi hơi nhíu mày: “Mặc kệ đi!”

Lý Ỷ La cũng có chút hứng thú rã rời, so đo với một tiểu cô nương thì có ý nghĩa gì cơ chứ, nên cũng thu tầm mắt lại.

Trên đài xướng, dưới đài đánh chiêng, nào là tháng năm gió thuận mưa hòa, nào là tắm nắng dương quang, làm cho Lý Ỷ La có chút mơ màng buồn ngủ. Nàng hơi ngã ra sau dựa vào Tần Chung, Tần Chung liền lặng lẽ bước tới, để lưng nàng dán vào ngực mình, chống đỡ cho Lý Ỷ La.

Một tiếng phịch vang lên bên tai, làm Lý Ỷ La bừng tỉnh, nàng nhìn thấy đại sư kia đã nhảy xuống đài, chiêng trống cũng bị thu lại.

“Cầu xong rồi?” Lý Ỷ La vặn vẹo cổ, nhỏ giọng hỏi Tần Chung.

Tần Chung thấy thế, duỗi tay xoa bóp cổ cho nàng: “Ừm, đợi thôn trưởng nói thêm vài câu thì có thể về được rồi!”

Mọi người đều ngóng cổ về phía trước, mong cho thôn trưởng nói nhanh nhanh lên để có thể về nha sớm một chút. Mà tiểu cô nương vừa rồi ngang ngạnh chống chọi với Lý Ỷ La thì lúc này vẫn còn nhìn Tần Chung, nên dáng vẻ thân mật của hai phu thê cũng rơi hết vào mắt nàng ta.

Hốc mắt tiểu cô nương kia liền đỏ lên: Lý Ỷ La hung dữ như vậy, Tần Chung ca ca nhất định là bị ép buộc!

_________

Tác giả có lời muốn nói: không đủ số lượng chữ, sẽ thêm vào chương khác, cả nhà moa moa.

________

*Sa: Chương này ngắn là do nguyên tác, không phải Sa lười biếng chia chương nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.