Phù Thiên Ký

Chương 3: Chương 3: Lần Đầu Gặp Gỡ




Ba ngày sau.

Hai mắt lừ đừ, khuôn mặt nhợt nhạt như cá chết, Vương Chi cố vác thân thể gầy gò của mình đi tới Thiên Đan Phong.

Theo môn quy của Yêu Tông, phàm là người khai nhãn thành công thì đều được thăng lên làm đệ tử ngoại môn, có quyền lựa chọn tiến vào một trong năm đại chủ phong là: Bách Linh Phong, Thiên Tuyền Phong, Thiên Đan Phong, Mạc Thủy Phong, Diễm Ma Phong.

Tuy nói là được quyền lựa chọn, thế nhưng cũng không phải đơn giản muốn liền vào được. Mỗi một chủ phong đều có tiêu chuẩn quy định rõ ràng, chỉ khi ngươi đáp ứng hết thảy thì mới có quyền đăng ký. Trong số năm chủ phong thì Bách Linh Phong và Thiên Tuyền Phong là có tiêu chuẩn cao nhất, thấp nhất thì là Thiên Đan Phong.

Thật lòng thì Vương Chi đã rất không tình nguyện mà đăng ký trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Đan Phong này. Khát vọng của hắn là tu kiếm, là trở thành đệ tử của Bách Linh Phong kia. Nhưng biết sao được, tư chất của hắn quá thấp, người ta không thèm nhận a. Đừng nói Bách Linh Phong mà ngay cả Mạc Thủy Phong và Ma Diễm Phong cũng không cần loại đệ tử như hắn. Bất đắc dĩ, Vương Chi hắn đành phải chọn nơi bị cho là yếu nhược nhất: Thiên Đan Phong.

“Thiên Đan Phong, Thiên Đan Phong... Nghe cái tên cũng biết là nơi luyện đan chế thuốc rồi“.

Thở dài một hơi, Vương Chi mang bộ mặt “cá chết” tiếp tục bước đi.

...

“Vương sư đệ, mấy mảnh linh điền này về sau sẽ do sư đệ trông coi. Mỗi ngày hai lần vào buổi sáng và chiều đệ phải tưới nước cho chúng. Nước thì đệ lấy ở chiếc giếng đằng kia. Đây là ngọc giản ghi chép tên cũng như công dụng và cách chăm sóc của đại đa số linh dược ở Yêu Tông chúng ta, sư đệ cầm lấy học thuộc. À, còn nữa, ngoài tưới nước thì đệ còn phải bón phân, diệt mầm bệnh cho linh dược...“.

Mất gần cả buổi “vâng vâng dạ dạ”, rốt cuộc vị sư tỷ kia cũng dặn dò xong những điều cần thiết cho Vương Chi. Giờ phút này hắn cảm thấy đầu mình to như cái đấu.

“Thảo nào người ta bảo kiến thức giúp chúng ta mở mang đầu óc. Quả là không sai“.

...

Ba năm sau.

“Vương Chi à Vương Chi, ngươi lớn lên cũng coi là anh tuấn, thế nhưng vì sao tư chất tu đạo lại kém cỏi như vậy chứ?“.

“Người ta mất ba năm đã bước vào Tích thủy cảnh, còn ngươi thì sao? Vẫn chỉ là Khai nhãn sơ kỳ“.

Cạnh một giếng nước, một thanh niên chỉ tay vào gương mặt đối diện không ngừng cảm khái. Nhưng mà... thanh niên này hình như là Vương Chi thì phải. Vậy người đứng đối diện hắn là ai? Để xem nào... À, hóa ra là cái bóng in trên mặt nước của hắn. Hắn đang nói chuyện với cái bóng của chính mình.

“Người ta cũng họ Vương, lại khai nhãn cùng thời điểm với ngươi; bây giờ người ta đã nổi danh khắp Yêu Tông, trở thành trọng tâm bồi dưỡng của môn phái. Còn ngươi đâu này? Sáng tưới nước bón phân, chiều bắt sâu làm cỏ“.

...

Sau một hồi tự kỷ, Vương Chi cuối cùng cũng cảm thấy tâm trạng cân bằng lại. Hắn quay sang nhìn mấy mảnh linh điền trước mặt, thầm nghĩ:

“Số ta đúng là gắn với thiên nhiên a. Ngày xưa thì nuôi thú, bây giờ thì tưới nước trồng cây“.

Lắc đầu, hít vào một ngụm lương khí, Vương Chi xách thùng nước đi vào mảnh linh điền gần nhất. Tại thời khắc hắn sắp tưới xuống thì bỗng có một vật gì đó từ trên trời rơi đúng ngay vị trí cây linh dược hắn định tưới.

Một giây. Hai giây. Ba giây...

“Vật gì đó” chợt động đậy. Thì ra là một cô gái. Nàng ngẩng mặt lên - gương mặt đầy bùn đất, dưới vòi nước đang chảy, vết bẩn nhanh chóng trôi đi để lộ ra một dung nhan khiến người kinh tâm động phách. Mắt phượng, mày cong, môi son, hàm nhỏ; suối làm tóc, tuyết làm da, trăng sáng làm thần... Quả thật là vưu vật trời sinh, thế gian chẳng mấy khi xuất hiện.

Vưu vật trời sinh ấy mở trừng mắt nhìn Vương Chi trong khi hắn cũng đang đồng dạng há hốc nhìn nàng.

“Tiểu đệ đệ, ngươi còn định tưới lên mặt tỷ tỷ tới chừng nào?“.

Nghe nàng nói vậy Vương Chi mới phản ứng lại. Hắn vội ném thùng nước đang cầm, đồng thời chìa tay ra trước mặt cô gái. Trông thấy hành động của hắn như thế thì ánh mắt cô gái hơi nhu hòa lại, nhưng khi nàng vừa đặt tay mình lên lòng bàn tay kia thì Vương Chi nói:

“Trả ta năm mươi linh thạch“.

Cả người cô gái lập tức cứng đờ. Gì? Năm mươi linh thạch? Nàng thiếu tên tiểu tử này năm mươi linh thạch lúc nào? Mặc dù chủ nợ của nàng không ít nhưng nàng dám khẳng định chưa bao giờ mượn tiền tiểu tử này.

“Này này! Đừng nói với ta là ngươi không định bồi thường đấy!“.

“Bồi thường? Tiểu đệ đệ, ngươi xác định mình không lầm lẫn gì đấy chứ?“.

Trán Vương Chi nhăn lại. Hắn chỉ xuống đất, nói:

“Ngươi nhìn đi. Mấy cây linh dược này đã bị ngươi đè gãy hết rồi, ngươi không bồi thường không lẽ ta bồi thường. Đừng nói với ta là ngươi không có tiền, nhìn y phục của ngươi cũng đủ biết là loại tốt rồi“.

Trời đất! Thì ra là hắn bắt ta bồi thường linh dược. Cảm thấy thú vị, cô gái đứng dậy, bật cười bảo:

“Tiểu đệ đệ, rất tiếc phải nói với ngươi là tỷ tỷ ta không có tiền“.

“Ngươi không có tiền?“.

“Ừ“.

“Thật sự?“.

“Thật sự“.

Mặt mày cau có, Vương Chi nhìn cô gái từ trên xuống dưới một vòng, cuối cùng mới miễn cưỡng lên tiếng:

“Cởi y phục ngươi đưa cho ta“.

“Ngươi trợn mắt lên nhìn ta làm gì? Trên người ngươi cũng chỉ có mỗi bộ y phục này là đáng tiền“.

Ánh mắt khẽ đảo, cô gái làm ra vẻ đáng thương:

“Nhưng tỷ tỷ... tỷ tỷ chỉ mặc có một bộ. Cởi ra rồi tỷ tỷ phải làm sao?“.

Vương Chi nhìn nàng, rất muốn nói một câu: “Đó là việc của ngươi, đừng hỏi ta“. Đương nhiên, hắn cảm thấy mình không thể nhẫn tâm như vậy, bèn rất hào phóng cởi ra chiếc trường bào đang mặc ném qua cho nàng:

“Cho ngươi mượn, khi nào trả lại cho ta cũng được“.

Nhìn trường bào cũ kỹ mà Vương Chi đưa cho, cô gái có chút dở khóc dở cười. Nàng thề đây là lần đầu tiên nàng có tâm trạng quái lạ thế này. Nhưng mà... cũng không tệ a.

...

“Ê, sao ngươi lại quay mặt qua đó?“.

Vương Chi rất có phong phạm đáp:

“Ngươi là nữ nhân, ta không thể nhìn nữ nhân thay đồ“.

“Tại sao?“.

“Không ai dạy ngươi là nam nữ thụ thụ bất thân hay sao?”

Hắn nhớ các sư huynh vẫn thường nói nếu nhìn thấy thân thể nữ nhân thì sẽ phải chịu trách nhiệm đấy!

“Tiểu đệ đệ, chúng ta là người tu đạo, không quá câu nệ tiểu tiết như vậy“. - Giọng cô gái lại vang lên.

Vương Chi vẫn đứng thẳng người, hai mắt nhìn thẳng, không quay đầu mà đáp:

“Ngươi không câu nệ nhưng mà ta câu nệ. Đừng nói nhiều, mau thay y phục rồi đưa ta“.

Hừ hừ! Định lừa ta “chịu trách nhiệm” để không phải trả tiền ư?

...

“Còn chần chừ cái gì, mau đưa ta“.

Trước ánh mắt hung dữ của Vương Chi, cô gái muốn nói lại thôi, có chút miễn cưỡng đưa y phục của mình cho hắn. Về phần Vương Chi, hiển nhiên hắn rất không khách khí nhận lấy, sau đó cẩn thận đem chúng gói lại. Suy nghĩ trong đầu hắn lúc này là:

“Tất cả đều là linh thạch a, phải bảo quản thật tốt. Bộ y phục này ít nhất cũng là cấp bậc pháp khí trung phẩm, giá trị không thấp đấy. Sau khi đền bù vào chỗ linh dược bị hư hại thì chắc cũng dư được một ít linh thạch“.

Thoáng chốc, tâm tình Vương Chi tốt lên hẳn. Đáng tiếc nó không tồn tại lâu lắm.

“Tiểu đệ đệ, bộ y phục này của tỷ tỷ là hàng cao cấp đấy, năm mươi linh thạch tuyệt không thể mua nổi đâu“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.