Phượng Tù Hoàng

Chương 109: Q.3 - Chương 109: Đất Tương có thiên tử




A Man đồng ý đi theo Sở Ngọc, như vậy đã trở thành người của nàng. Nhưng trông hắn rách rưới bẩn thỉu thế kia, không thể cùng đi với bọn họ được. Sở Ngọc không để tâm, nhưng Lưu Tử Nghiệp lại không vui vẻ gì.

Tông Việt hiểu ý rất nhanh, bèn sai một hộ vệ cầm lệnh bài của mình đưa A Man về phủ công chúa trước. A Man cứ đứng yên tại chỗ, chăm chăm nhìn Sở Ngọc: “Thịt…”

Sở Ngọc trợn mắt lắc đầu, nói: “Ngươi đi theo hộ vệ của chúng ta về phủ trước. Ở đó sẽ có người nấu thịt cho ngươi ăn!” Nói xong nàng quay sang dặn dò hộ vệ: “Ngươi dẫn hắn về, bảo đầu bếp nướng thịt cho hắn ăn, nói là mệnh lệnh của ta, cho hắn ăn no thì thôi!”

Tên hộ vệ liếc nhìn A Man đầy vẻ ghen tỵ, thầm nghĩ chính mình cũng không được đãi ngộ như vậy, bèn đá ống đồng của A Man: “Đi thôi, đồ mọi đen!”

Một cước này của hắn đầy vẻ oán hận, không ngờ đá vào chân A Man như đá cột sắt, đau đớn khiến hắn ôm chân nhảy dựng lên. Thế là lại phải một phen gây sức ép, mới không dễ dàng gì đưa A Man đi, tiếp tục lộ trình du ngoạn của bọn họ.

Men theo dòng suối tiến sâu vào trong núi, đi qua một chiếc cầu nhỏ là tới Lan Đình. Đây chính là nơi Vương Hi Chi và các danh sĩ đã từng ngâm xướng thi ca, còn lưu truyền đến đời sau.

Trong núi, ánh nắng bị che khuất nhiều, gió nhẹ mát mẻ, Sở Ngọc và Lưu Tử Nghiệp ngồi trong đình hít thở không khí thoáng đãng, rừng trúc xung quanh tỏa hương thơm khoan khoái. Lưu Tử Nghiệp hứng chí ngâm nga: “Thử địa hữu sùng san tuấn lĩnh, mậu lâm tu trúc, hựu hữu thanh lưu kích thoan, ánh đái tả hữu”. Chính là những câu trong “Lan Đình tập tự”.

Ngôi đình bát giác mà họ đang ngồi không hề đặc sắc hoa lệ. Bậc thềm cao quá đầu gối, sơn đỏ trên cột trụ đã hơi bong tróc, lộ ra những hoa văn điêu khắc trên gỗ. Nhưng nơi này gắn với giai thoại về “khúc thủy lưu thương”, nên đã trở thành một địa danh nổi tiếng lưu truyền thiên cổ.

Ngâm nga xong vài câu, Lưu Tử Nghiệp bắt đầu thấm mệt sau hành trình cuốc bộ lên núi. Hắn nằm gối đầu lên đùi Sở Ngọc, chân trong chân ngoài vắt vẻo trên lan can đình, mơ màng ngủ. Sở Ngọc cúi nhìn, tay phất qua phất lại trên trán hắn để đuổi côn trùng.

Bị tay Sở Ngọc gây rối, Lưu Tử Nghiệp hơi nhíu mày, miệng làu bàu gì đó rồi lại tiếp tục ngủ.

Sở Ngọc yên lặng nhìn hắn. Chỉ có lúc này, tiểu hoàng đế hung tàn độc ác mới trở nên đáng yêu. Lúc ngủ, hắn sẽ không còn động một chút là giết người, hay là thô bạo trách mắng người xung quanh, thậm chí khuôn mặt cũng không còn toát lên vẻ dữ dằn đáng sợ khiến người ta ớn lạnh.

Cũng chỉ trong lúc này, Sở Ngọc mới cảm thấy đây đúng là một thiếu niên mới mười sáu, mười bảy tuổi, hơn nữa, còn là em trai ruột thịt của nàng. Lưu Tử Nghiệp gối đầu trên đùi nàng, sự tiếp xúc thân mật đem lại cảm giác dịu dàng, nàng nhìn hắn mà không còn ác cảm hay kinh sợ.

Làn gió ấm áp khiến người ta buồn ngủ. Sở Ngọc cũng không nhịn được mà dựa người vào cột đình, nhắm mắt lại.

Ngủ thiếp đi một lúc, Sở Ngọc thấy trên đùi mình động đậy liền mở mắt ra. Nàng nhìn thấy Lưu Tử Nghiệp vẫn gối đầu trên đùi nàng, nhưng đang yên lặng nhìn nàng. Cặp mắt hẹp dài bình thường ánh lên vẻ tàn nhẫn, ác độc nhưng lúc này lại mềm mại, dịu dàng trong hoài niệm.

“Sao thế?” Sở Ngọc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, đưa tay sờ sờ mặt hắn. Vỗ nhẹ, rồi còn thuận tay véo mũi Lưu Tử Nghiệp, xong rồi nàng mới giật mình tỉnh ngủ hoàn toàn. Nàng vừa làm gì vậy? Đó là mũi của hoàng đế!

Nhưng Lưu Tử Nghiệp không hề nổi giận với hành động vừa rồi của nàng. Hắn trở mình để tìm một tư thế thoải mái hơn, miệng lẩm bẩm: “A tỷ, thật giống như trước kia!”

Trước kia? Chắc chắn là chuyện liên quan đến công chúa thật. Sợ lộ ra sơ hở, Sở Ngọc không dám nhiều lời, đành phải ậm ừ trong miệng.

Lưu Tử Nghiệp khe khẽ mỉm cười, nhưng khuôn mặt vẫn đầy vẻ hoài niệm: “Trước kia, ta cũng gối đầu lên đùi tỷ như vậy, chúng ta ngủ trong hoa viên lộng gió, thật là khoan khoái. Các hoàng tử khác không ai để ý đến ta, chỉ có mỗi a tỷ là chịu chơi cùng với ta. Khi tên chết dẫm đó trách phạt ta, cũng chính tỷ cầu xin cho ta!”

Sở Ngọc gật đầu: hiểu rồi, Lưu Tử Nghiệp và Sơn Âm công chúa thân thiết từ nhỏ. Nhưng “tên chết dẫm” là ai?

Có lẽ là thầy dạy cho thái tử chăng?

Sở Ngọc tất nhiên không biết, “tên chết dẫm” là chỉ tiên đế Lưu Tuấn, phụ thân của Lưu Tử Nghiệp và Sơn Âm công chúa. Lưu Tử Nghiệp hận vị phụ thân này vô cùng, ngay cả “phụ hoàng”, thậm chí “tiên đế” cũng không chịu gọi, mà xưng hô xách mé ngang ngược như vậy.

Lưu Tử Nghiệp hận phụ thân hắn bao nhiêu, thì ngược lại, thân thiết và ỷ lại vào tỷ tỷ bấy nhiêu. Sở Ngọc tuy không biết rõ mức độ thân thiết, nhưng nàng mơ hồ cảm giác rằng, nếu nàng hỏi xin Lưu Tử Nghiệp một nửa giang sơn, e rằng hắn cũng đồng ý.

Hai người lại tiếp tục chuyện trò, phần nhiều là Lưu Tử Nghiệp nói, nhắc lại một vài kỷ niệm thuở nhỏ. Mỗi khi hắn dừng lời, Sở Ngọc lại vội “ừ, ừ”, tỏ vẻ nàng đang chăm chú lắng nghe.

Bỗng nhiên, từ phía xa xa vọng tới tiếng hát của trẻ con. Hình như có mấy đứa bé đang hát gì đó, âm điệu trong trẻo dễ nghe.

Tông Việt nghe thấy tiếng hát, thầm nghĩ sao lại có kẻ gây rối vào lúc này, đang định sai người đuổi bọn trẻ đi. Lưu Tử Nghiệp bỗng nhiên ngồi dậy vẫy tay: “Gọi bọn chúng tới đây!” Hắn cao hứng phấn chấn quay sang Sở Ngọc: “A tỷ, tỷ còn nhớ không, trước đây tỷ đã dạy ta hát đồng dao?”

Sở Ngọc trong lòng hoảng loạn, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, mỉm cười nói: “Đã lâu như vậy rồi, làm sao ta nhớ được?”

May mắn thay Lưu Tử Nghiệp cũng chưa nghi ngờ, hắn định hát vài câu, nhưng sau đó nhắm mắt bất lực: “Ta cũng không nhớ được”, nhưng chỉ sau khoảnh khắc hắn lại vui vẻ: “Ta gọi vài đứa trẻ tới, sai bọn nó hát cho chúng ta nghe!”

Hộ vệ đưa tới bốn đứa bé, hai trai hai gái, khoảng sáu, bảy tuổi. Bé trai tóc để trái đào, bé gái có hai búi tóc hai bên. Lũ trẻ ăn mặc sơ sài, áo vải gai mỏng và đi giầy rơm. Trên tay cả bốn đứa là đường tô và quả chín, đồ ăn vẫn còn dính lem luốc trên mặt.

Lưu Tử Nghiệp lúc này tâm tình vui vẻ, nên không so đo về bề ngoài của lũ trẻ, chỉ phất phất tay hỏi: “Các ngươi vừa hát gì vậy? Rất vui tai, hát lại cho ta nghe đi!”

Bốn đứa trẻ nhìn nhau sợ hãi. Vừa rồi chúng đang ca hát, bỗng có hai đại ca hung bạo bắt tới đây, lúc này sao dám mở miệng.

Lưu Tử Nghiệp bất mãn liếc Tông Việt một cái, rồi rút từ trong ngực áo ra ít tiền, cúi xuống nói với mấy đứa bé: “Nhìn thấy cái này không? Đây là tiền, cầm tiền có thể đi mua rất nhiều đồ ăn ngon. Các ngươi gắng hát cho tốt, cứ hát như lúc vừa nãy, hát hay ta sẽ cho tiền!” Hắn cười tít mắt, cặp mắt híp thành một đường ngang, trông bộ dáng rất ôn hòa.

Thấy tiền, bọn trẻ con sáng ngời mắt. Trong đó, một đứa bé mặt mũi vẫn còn tèm lem bẩn thỉu chưa kịp lau đã bắt đầu hát, ba đứa còn lại cũng hát theo, vừa hát vừa nhảy vòng tròn theo nhịp. Có lẽ đây là một trò chơi của trẻ con, bởi vì phải nhảy nên bọn trẻ hát không rõ ràng lắm, cũng không đều nhau, chỉ nghe thấy tiếng trẻ con véo von giao hòa.

Lưu Tử Nghiệp ban đầu mỉm cười lắng nghe, nhưng càng nghe, nụ cười càng đông cứng trên khóe miệng, sắc mặt dần chuyển sang xanh mét.

Sở Ngọc nhìn vẻ mặt hắn, biết có chuyện không ổn. Tiếng hát của bọn trẻ mang khẩu ngữ địa phương, nàng không nghe rõ, cũng không biết bọn chúng hát cái gì. Nhưng lúc này nàng chẳng còn lòng dạ nào nghe thêm nữa, vội vàng chặn lời: “Dừng! Dừng lại!” Sắc mặt Lưu Tử Nghiệp biến thành khó coi như vậy, chắc chắn bọn trẻ con hát điều gì đó mà hắn không thích.

Lưu Tử Nghiệp nhếch khóe miệng lạnh lùng, chậm rãi nói: “Dừng, dừng! Vừa rồi ta chưa nghe rõ, bây giờ các ngươi không nhảy nữa, hát lại một lần cho rõ ràng rành mạch!”

Bọn trẻ lập tức làm theo lời hắn. Bốn đứa bé cùng hát một lời giống nhau như đúc: “Hoàng đế thật, hoàng đế giả, trong cung có hai hoàng đế. Thiên tử lớn, thiên tử nhỏ, đất Tương có thiên tử!”

Nghe xong, Sở Ngọc lạnh buốt hết tâm can.

Lưu Tử Nghiệp không mặn không nhạt hỏi: “Tin đồn này từ đâu ra?”

Bốn đứa trẻ nhìn nhau, rồi một đứa nói: “Mọi người đều hát như vậy, rất nhiều người hát như vậy!”

Lưu Tử Nghiệp liếc nhìn Tông Việt, từ miệng bình thản phun ra hai chữ: “Giết chúng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.