"Không muốn, không muốn, không được -"
Lăng Tuyết Mạn la lung tung, trí nhớ thống khổ tối hôm qua trào lên rõ nét
trong lòng, cảm xúc càng thêm không khống chế được, nghiêng người lấy
cái gối đầu chọi Mạc Kỳ Hàn!
Mạc Kỳ Hàn linh hoạt tiếp được, đem
gối đặt ở bên giường, từ từ nói: "Tuyết Mạn, hiện tại nàng còn nghĩ rằng ta ban đầu là cường bạo nàng sao? Lần đầu tiên muốn nàng, ta cũng chưa
như vậy đối với nàng, đêm qua thật sự là thật sự là quá tức giận, nhưng
khi dễ nàng, thật sự là không nên, ta cam đoan về sau sẽ không như vậy
nữa, nàng tin ta đi, được không?"
"Đi chết đi, đi chết đi, đi
chết đi!!! Kẻ xấu xa như ngươi, ông trời sao không bắt ngươi đi chết đi! Ma đầu giết người, bắt người cướp của, khi dễ quả phụ, ngươi quá ác!"
Lăng Tuyết Mạn lên án, đồng thời lại chụp một cái gối chọi Mạc Kỳ Hàn!
Khuôn mặt của Mạc Kỳ Hàn càng ngày càng đen, đôi mắt dần dần xông lên ý lạnh, lòng bàn tay nắm chặt biểu hiện ra hắn lúc này vô cùng tức giận, cái
gối bị hắn chụp được ném về phía góc giường, lời nói cơ hồ là cắn răng
từ trong miệng nhảy ra, "Lăng Tuyết Mạn, ở trong mắt nàng, ta đó là nam
nhân không bằng cầm thú như vậy sao? Ma đầu giết người? Nàng tận mắt
thấy tám thị vệ hộ tống nàng không? Tất cả bọn họ đều trọng thương, từ
cánh tay đến đùi đều máu thịt lẫn lộn, nàng nhìn thấy không? Còn quản
gia của Tứ Vương phủ, vết thương hắn được băng bó lại nàng nhìn không
thấy, nếu không phải ta dẫn người kịp thời đuổi tới, nàng bây giờ sớm là một người chết rồi!
Nàng kêu ta không được giết người, nếu không giết, toàn bộ chúng ta hôm nay cũng phải chết ở bên trong khu rừng kia, nàng cho là sát thủ sẽ cũng thiện lương giống nàng sao? Hơn nữa bọn họ
đã biết chuyện ta với nàng, thì phải chết! Trên đời này chỉ có người
chết sẽ không mở miệng nói chuyện, bằng không phàm là một người tiết lộ
ra ngoài, nàng còn sống nổi không?"
Mạc Kỳ Hàn âm u nói, cảm xúc
dao động làm hắn hít sâu một hơi, bọn sát thủ hôm nay hẳn là cũng không
muốn mạng Lăng Tuyết Mạn, chủ tử của bọn chúng là muốn buộc hắn hiện
thân, để giết hắn! Nếu như hắn chết, bất quá là giết một người đã chết
mà thôi, ai sẽ hoài nghi đâu? Nhưng mấy thứ này, cũng không thể giảng
giải với Lăng Tuyết Mạn, lòng của nàng, rất thiện!
"Tuyết Mạn, bắt
người cướp của ta lại càng không thừa nhận, ngoại trừ đêm qua, trước đây ta đều không có, mặc dù là bắt buộc nàng, mà ta đối với nàng như thế
nào, nàng rất rõ ràng! Khi dễ quả phụ, ta thừa nhận, nàng có thể ghi hận ta một điểm này, nhưng nàng đừng đã, chính là bởi vì ta theo dõi nàng,
mới có thể vài lần nhặt mạng nàng trở về!"
Nói xong, nặng nề thở dài, xoay người nhanh rời đi.
Đêm, yên tĩnh không tiếng động, trong phòng lại an tĩnh.
Lăng Tuyết Mạn tim đập loạn nhịp nhìn nam nhân kia rời đi, giống trước đây,
sau bình phong không có nghe được bất kỳ tiếng động gì, nhưng nàng biết, hắn đã đi rồi, bởi vì mùi đàn hương quen thuộc càng lúc càng nhạt.
Tâm, đột nhiên hư vô, đè nén ủy khuất, cuộn hai chân lên trước ngực, ngơ
ngác ngồi ở góc giường, nước mắt chảy xuống, liên tục hỏi bản thân mình, hắn là dâm tặc sao? Dâm tặc thật sự hẳn là không quan tâm đến cảm thụ
của nàng, tùy ý phát tiết hưởng thụ mới đúng, dâm tặc thật sự sao lại
đeo lắc vàng cho nàng? Dâm tặc phải là vừa đến liền bạo ngược, làm sao
có thể đấu võ mồm vui đùa cùng nàng, quan tâm cả mọi thứ nhỏ nhặt cho
nàng, có đắp chăn không, có sinh bệnh hay không, trong lòng đang suy
nghĩ gì?
Hắn vừa rồi, giống như có chút cô đơn, nhưng cứ đi như
vậy, một chút cũng không như cách làm của dâm tặc, đêm qua, hắn tức giận là vì để ý nàng thích Nhị Vương gia sao? Hắn muốn chính miệng nàng nói
trong lòng có hắn, là ăn dấm chua với Nhị Vương gia sao? Không, sẽ
không, cũng không thể, hắn rõ ràng nói không thích nàng, không yêu nàng, chỉ là muốn chiếm lấy nàng mà thôi
Hắn rốt cuộc là loại người
nào? Còn có cả thủ hạ lợi hại, còn có sư phụ, ông lão kia nhìn cũng
không giống người xấu, nếu là sư phụ, chắc là người càng lợi hại hơn,
nhưng nhìn giống như rất sợ hắn, hắn đến tột cùng là ai? Lão đại hắc đạo thống lĩnh giang hồ sao?
Hắn thật là thần bí! Chỉ cần đơn giản
nhìn khí phách chủ tử hắn thể hiện hôm nay, như thế nào cũng thấy hắn
kinh thường cường bạo phụ nữ a? Vậy vì sao cố tình theo dõi nàng?
Lăng Tuyết Mạn lại muốn nhức đầu, vuốt đầu, muốn cho bản thân mình thanh
tỉnh một ít, vì sao nàng xuyên qua, liền gặp nhiều chuyện như vậy?
Thân mình chui vào chăn gấm thượng, Lăng Tuyết Mạn rất nhanh ngủ đi.
Lúc Mạc Kỳ Hàn quay trở lại, nhìn đến bộ dáng Lăng Tuyết Mạn ngủ say sưa,
khóe mắt còn vương nước, lông mi dài dài như cánh chim nhẹ nhàng che
trên mắt, da thịt nhẵn nhụi như sứ trắng phản chiếu dưới ánh trăng, lung linh tràn đầy sắc màu, say lòng người, cánh môi hơi hơi hé mở, đỏ thắm
mềm mại, làm cho người ta nhịn không được muốn âu yếm, nghĩ như vậy,
thân mình đã không tự chủ được lấn đến trước mặt, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn.
Nàng chưa tỉnh, vẫn đang ngủ ngon lành, chính là này chăn
chỉ kéo đến dưới thân, trên người cái gì cũng không che lại, làm hắn
nhíu mày, lặng lẽ thoát giầy cởi áo, sau đó lên giường, động tác càng là mềm nhẹ ôm lấy thân mình mềm mại thơm ngát vừa tắm rửa không lâu của
nàng, kéo chăn gấm ra, đặt gối ngay ngắn, sau đó đem nàng đặt ngay ngắn, thế này môi mỏng mới hơi cong, nhẹ tràn ra một nụ vười ôn nhu sủng
nịch, thân mình cao to chậm rãi nằm xuống, cánh tay vòng qua bờ vai
nàng, nhẹ ôm nàng vào lòng, nhắm mắt lại.
Canh ba, một tia chớp
đột nhiên cắt qua bầu trời, ngay sau đó từng trận tiếng sấm liên tiếp
không ngừng, Lăng Tuyết Mạn trong lúc ngủ mơ bị tỉnh lại, ánh mắt thoáng nhìn đến tia chớp ngoài cửa, khoảnh khắc lúc cha nàng mất đi khắc sâu
trong trí nhớ lập tức nhảy ra trong óc, nhất thời "Á -" một tiếng!
"Tuyết Mạn! Tuyết Mạn, đừng sợ đừng sợ, có ta ở đây, đừng sợ!" Mạc Kỳ Hàn bừng tỉnh, vội nhanh ôm chặt Lăng Tuyết Mạn đang run run cả người, nhẹ vỗ
lưng của nàng dỗ dành, "Tuyết Mạn không sợ, chỉ là sét đánh trời mưa,
lập tức không sao, không phải sợ, có ta ở đây bên cạnh nàng, cái gì cũng không phải sợ."
"Ah... Ah... Ah... Ah..." Lăng Tuyết Mạn chỉ lo
thương tâm, hoàn toàn không phản ứng kịp, nhưng lời trấn an này, cùng
với bờ ngực rộng lớn ấm áp làm cho nàng giống như bắt được cái phao cứu
mạng, có cảm giác an toàn, vì vậy, hai tay nắm thật chặt bả vai Mạc Kỳ
Hàn, bình phục cảm xúc kích động.
"Nàng sợ sấm sét như vậy, sau này làm sao ngủ một mình đây?"
Mạc Kỳ Hàn lo lắng thở dài, sau này lập hậu cung, hắn cũng không thể chỉ
sủng hạnh một mình nàng a? Phi tần hậu cung đều có dây mơ rễ má với quan lại triều đình, vì củng cố giang sơn, phải có nhiều phi tần! Nhưng theo tính tình của Lăng Tuyết Mạn, nàng sao chịu làm một trong những nữ nhân của hắn? Dưa hái xanh không ngọt, đạo lý này hắn đêm qua cũng mới hiểu
được, nàng như cái xác chết, hắn không có bất cứ hứng thú gì, chỉ là vì
nóng giận mà phát tiết.