Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 142: Chương 142




Chu Nhan giơ tay nhéo mặt Bích Vân một cái: "Nên làm như vậy!"

Dứt lời, Chu Nhan ngẩng đầu nhìn thoáng phòng ngủ, thấp giọng nói: "Chuyện này trăm ngàn lần phải giấu vương phi!"

Bích Vân gật đầu, ngọt ngào nở nụ cười: "Ta đã sớm nghĩ kỹ lời giải thích rồi!"

Vì Từ Thuận Hòa đến đây sớm, cho nên Phó Dư Sâm trước tiên xử lý chuyện bên ngoài, có chút nhàn rỗi nên hắn vào nội viện nhìn Từ Xán Xán.

Bích Vân và Chu Nhan thấy Phó Dư Sâm bước vào, vội đứng dậy lui xuống.

Phó Dư Sâm đi vào phòng ngủ.

Ánh sáng trong phòng ngủ có chút tối, màn che buông xuống mùi hoa mai thoang thoảng, cửa giường không khóa, Từ Xán Xán đang ngủ say.

Phó Dư Sâm bước tới, xốc màn lụa mỏng màu xanh nhạt lên, ngồi xuống bên giường, nhìn khuôn mặt ngủ say của Từ Xán Xán.

Mái tóc đen dày của Từ Xán Xán xõa ra, uốn lượn rối tung ở trên gối, bởi vì ngủ say, hé ra khuôn mặt trắng hồng.

Phó Dư Sâm cúi đầu hôn lên môi nàng một cái, đứng dậy đi trong phòng ngủ rửa tay, trở về cởi áo khoác, xốc chăn lên, nằm bên cạnh Từ Xán Xán, ôm Từ Xán Xán vào lòng, yên lặng nghĩ tâm sự.

hắn nghĩ đến hành động từ nay trở đi có cùng một nhịp thở với danh dự khuê phòng của Từ Xán Xán, cảm thấy nhất định phải cẩn thận làm việc, mình cũng phải đi theo.

Phó Dư Sâm trong chốc lát lại nghĩ đến Từ Xán Xán hôm nay thế nhưng phái Bích Vân đi thu thập miệng tiện Từ Nghi Liên, giống như trưởng thành một ít, không khỏi lại cúi đầu mỉm cười, cảm thấy Từ Xán Xán thật có tiến bộ, mà hắn cũng cùng có quang vinh.

Tiếp theo, hắn lại nghĩ tới sinh nhật của Từ Xán Xán.

Mười sáu tháng mười là sinh nhật mười sáu tuổi của Từ Xán Xán, là sinh nhật nàng gả tới năm thứ nhất, nhất định phải làm lớn, để quyền quý toàn Biện Kinh trước mặt cho nàng thể diện...

Nghĩ nghĩ, Phó Dư Sâm bất tri bất giác ôm Từ Xán Xán ngủ thiếp đi.

Lúc Từ Xán Xán tỉnh lại, phát hiện trên đùi mình có thêm một cái chân dài —— Phó Dư Sâm nằm nghiêng ôm nàng, đùi phải đặt trên đùi Từ Xán Xán.

Nàng yên lặng sờ sờ chân Phó Dư Sâm, sau đó nâng lên nhẹ nhàng đặt một bên —— tuy rằng Phó Dư Sâm gầy nhưng dù sao hắn cũng là một nam tử mười tám tuổi, chân dài của hắn vẫn có chút phân lượng.

Phó Dư Sâm tỉnh ngủ, Từ Xán Xán vừa động hắn liền tỉnh, lập tức xoay người đè Từ Xán Xán lại.

Màn kịch liệt lay động, sau một lúc lâu liền ngừng lại.

Từ Xán Xán vươn cánh tay nắm eo nhỏ Phó Dư Sâm, trong lòng có chút không biết nên khóc hay cười —— Phó Dư Sâm lần này thế mà lại sáng chế ra cái mới!

Phó Dư Sâm xấu hổ đến nỗi khuôn mặt tuấn tú đỏ nóng lên, vùi vào gáy Từ Xán Xán một lúc lâu cũng không hé răng.

Đầu tiên, Từ Xán Xán không nói gì, sau lại ý bảo Phó Dư Sâm xuống trên người nàng, chính mình thử thăm dò Phó Dư Sâm nằm trên người mình, đẩy vạt áo trung y Phó Dư Sâm ra, mắt hoa đào óng ánh nhìn Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm thấy nàng như thế, trong lòng tim đập nhanh một trận, đưa tay cầm tay Từ Xán Xán, mắt phượng sâu thẳm nhìn nàng.

Từ Xán Xán nhìn hắn nở nụ cười, cúi đầu liếm liếm phần nhô ra bên phải lồng ngực trắng nõn của Phó Dư Sâm, sau đó là bên trái.

Phó Dư Sâm kịch liệt thở hổn hển, phía dưới lại có phản ứng.

Mọi chuyện nhất thời xong xuôi.

thật lâu sau, hai vợ chồng mới cùng nhau rời giường.

Chờ Chu Nhan và Bích Vân bước vào, Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán đã tắm rửa thay quần áo sửa sang lại.

Bởi vì cách giờ cơm tối còn có một đoạn thời gian, Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán cùng nhau phủ thêm áo choàng tản bộ sau hoa viên.

Hai người nắm tay nhau, dọc theo phía đông con đường nhỏ vào sau hoa viên.

Vừa mới bước vào hoa viên, Từ Xán Xán liền ngửi thấy mùi thơm thấm vào ruột gan. Vẻ mặt nàng vui mừng ngửa đầu nhìn Phó Dư Sâm: "Hoa nhỏ trong vườn khi nào lại có loại mai vàng này?" Nàng nhớ rõ lần trước tản bộ với Phó Dư Sâm vẫn chưa có đâu!

Phó Dư Sâm cúi đầu thấy nàng không đội mũ trùm, trước giúp nàng sửa sang lại, thế này mới mở miệng nói: " Vài ngày trước đó để thợ trong cung đến trồng." Vì động viên lúc Từ Xán Xán sẩy thai, hắn nhớ rõ Từ Xán Xán từng giao Phó Dương trồng loại mai vàng ở Thân vương phủ nên hắn cũng sai người trong loại hoa này trong nội viện Trúc Thanh viện.

Từ Xán Xán buông tay hắn ra, nâng váy chạy chậm tới phương hướng mùi hoa mai vàng bay tới.

Phó Dư Sâm nhìn bóng dáng vui mừng nhảy nhót của Từ Xán Xán, trong mắt phượng hiện lên một chút áy náy.

Dùng xong cơm tối, Phó Dư Sâm lại đi ngoại thư phòng.

hắn vừa ngồi xuống, Ngọc Minh và Phó Liễu dẫn theo một nữ tử thân thể xinh xắn lanh lợi, mặc quần áo màu đen vào.

Phó Dư Sâm ngồi sau án thư, lẳng lặng nhìn nữ hài tử theo Ngọc Minh và Phó Liễu hành lễ. trên mặt nữ tử còn che băng đen, Ngọc Minh xoay người giúp nàng cởi băng đen che mắt xuống.

Hắc y nữ hài tử nháy mắt một cái, ngẩng đầu lên nhìn Phó Dư Sâm, trong mắt hoa đào giống Từ Xán Xán như đúc hiện lênmột chút kinh diễm.

Phó Dư Sâm không hờn giận nhìn về phía Ngọc Minh.

Ngọc Minh vội trừng mắt nhìn hắc y nữ tử một cái, sau đó chắp tay trả lời: "Vũ Trúc được quân huấn luyện Ngọc gia tìm ra." Tuy rằng hắn tùy tiện hoang đường, nhưng gặp chính sự vẫn rất nghiêm túc, không muốn trước mặt Vũ Trúc bại lộ thân phận Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm đánh giá Vũ Trúc này, trầm giọng nói: "Chính là nàng!" Kỳ thật, Vũ Trúc này nhìn qua thì thấy giống như là Từ Xán Xán, nhưng nhìn kỹ thì lại không giống.

Lúc này, Thính Vũ dắt Bích Vân vào.

Trong tay Bích Vân cầm theo một bao quần áo lụa xanh, đi tới hành lễ với Phó Dư Sâm, nói: " Quần áo này đều chưa từng mặc qua!" Chu Nhan quản Từ Xán Xán châu báu trang sức, nàng quản quần áo Từ Xán Xán, bởi vậy từ nàng gạt Từ Xán Xán tìm vài món quần áo đưa tới.

Phó Dư Sâm nhìn túi y vật kia, lông mày nhíu lại. hắn không muốn để Từ Xán Xán biết sự tình này của hắn nên chỉ có thể gạt Từ Xán Xán, nhưng thấy phải đưa quần áo Từ Xán Xán cho một nữ tử khác, trong lòng hắn vẫn không vui.

Ngọc Minh tâm tư linh hoạt, nhìn vẻ mặt Phó Dư Sâm, đoán được một chút, vội nhẹ giọng nói: "Đại nhân, ngày mai phải hành động!" Ý tứ là một ít y phục đẹp đẽ quý giá như vậy không tình là gì.

Phó Dư Sâm khó nhận ra thở dài, ngầm đồng ý việc này.

Đêm đã khuya.

Phó Dư Sâm vẫn chưa trở về, vì chờ hắn, Từ Xán Xán an vị sau án thư ở phòng sinh hoạt viết phỏng.

một bảng chữ mẫu đều viết một lần, Phó Dư Sâm vẫn chưa trở về.

Chu Nhan dùng khay bưng chén nước quả thập cẩm bước vào, Bích Vân cũng đi vào theo sau nàng.

Thấy Từ Xán Xán vẫn như trước hết sức chuyên chú viết phỏng, Bích Vân nghĩ nghĩ, hít sâu một hơi, thế này mới nói: "Vương phi, nô tỳ vừa mới nghe được một tin tức..."

Từ Xán Xán cũng không ngẩng đầu lên: " Tin tức gì?"

Bích Vân rũ mắt xuống: "Tam cô nương sẩy thai." Dứt lời, nàng cố ý làm ra vẻ mặt bộ dáng thoải mái.

Từ Xán Xán kinh hãi: "... không phải ta... đi?"

"Đương nhiên không phải! Cùng chúng ta không một chút quan hệ, " Bích Vân vội đánh gãy lời của nàng, "Nô tỳ vẫn chưa kịpđi bố trí!"

Ánh mắt đen láy của Từ Xán Xán nhìn chằm chằm nàng: "thật sự?"

"thật sự!" Bích Vân làm nũng, "Vương phi, thực không phải ta!"

Từ Xán Xán thế này mới yên lòng, lấy khăn gấm trong ống tay áo, ở trên trán lau vài cái —— mới vừa rồi Bích Vân nói mấy câu, làm cho nàng ra một thân mồ hôi lạnh.

Nàng không khỏi cảm thán: ai, ta thật sự không thể làm chuyện xấu, tố chất tâm lý không được!

Buổi sáng ngày hôm sau, Phó Dư Sâm đi phòng tắm, Từ Xán Xán mặc áo nhỏ trắng và quần bông đứng trước tủ quần áo, tự mình tìm quần áo.

Bích Vân thấy thế mồ hôi lạnh ứa ra, gượng cười nói: "Vương phi, ngài tìm cái gì vậy?"

Từ Xán Xán một bên lật quần áo trong ngăn kéo, một bên nói: "Ta tìm áo dài thêu hoa thực hồng Thúy Phượng Hỉ vừa đưa tới!".

Bích Vân: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.