Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 689: Chương 689: Tìm kiếm linh trân




Nhạc Vũ sau khi kinh hô thì lập tức tỉnh lại, thần sắc lộ vẻ ngưng trọng.

Tin tức thông báo trong hồn thạch của phi kiếm truyền tin ngoại trừ chỗ hạ lạc thân thể phong linh mà cách đây mấy năm hắn đã ủy thác cho hai điện Thông Văn Chức Phương thì còn có cả tin tức về thân thể Băng Linh, Kim Linh. Trong đó khiến người ta giật mình nhất còn có tin tức về Ngũ Hành linh thể khiến hắn thực sự kinh hãi.

Thế gian này sao có thể có thân thể Ngũ Hành?

Nông Dịch Sơn thấy thế không hề bất ngờ, cười khẽ:

- Tông ta vẫn một mực tìm kiếm thân thể Phong Linh mà ngươi nói. Trước đó vài ngày cuối cùng đã tìm được ở Dương Châu một cái, là một đệ tử của Đạo Lâm tông, một trong thập đại tông môn của thiên hạ. Về phần linh thể Ngũ Hành là phụ thêm vào. Lực tương tác của người này với linh lực Ngũ Hành thật khiến người ta giật mình, đáng tiếc lại tu không được đạo pháp. Đúng rồi Vũ nhi, ngươi muốn tìm những linh thể này làm gì?

Nhạc Vũ thở nhẹ một hơi, gạt đi kinh dị trong lòng, lắc đầu cười khổ:

- Việc này quan hệ tới việc đệ tử có thể thành đạo, tình hình chi tiết kính xin sư tổ thứ cho đệ tử không thể nhiều lời.

Thần sắc Nông Dịch Sơn hơi sững lại rồi cũng không để ý, nhìn sang Đoan Mộc Hàn cười nhẹ rồi phá không rời đi. Hiện giờ tại các linh mạch trọng yếu của Quảng Lăng tông đều bố trí Càn Khôn Na Di trận. Đại Thừa tu sĩ dùng phép xuyên toa hư không, cho dù cách xa mấy vạn dặm cũng có thể trụ được, bất quá đến cùng vẫn không bằng tự mình tọa trấn mới có thể an tâm.

Vào lúc Nông Dịch Sơn đi rồi, Nhạc Vũ hơi ngưng mày rồi khẽ thở dài, vẫn không lên tiếng với Đoan Mộc Hàn, giải khai Đại tu di thuật với nàng rồi rời khỏi nơi này.

Đoan Mộc Hàn thấy thế hơi nhíu mày lộ vẻ khó hiểu. Sau một khắc nàng cảm giác có người đang vỗ lên vai mình, quay lại liền thấy Diệp Tri Thu đang đứng sau lưng mình thì không nhịn được nghi ngờ hỏi:

- Diệp sư huynh, thật kỳ quái! Ta xem qua ký ức mất đi của mình lưu lại trong hồn ngọc thì cảm giác người vừa rồi rất quen thuộc. Bất quá hắn hình như là không biết ta? Người kia thật là Nhạc Vũ? Trước kia đồ đệ của ta?

Nói đến đây, khuông mặt của Đoan Mộc Hàn đột nhiên đỏ bừng, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ, cuối cùng vẫn không nói ra mấy từ song tu đạo lữ.

Thần sắc Diệp Tri Thu cũng lộ vẻ cực kỳ phức tạp, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài nói:

- Hắn chính là Nhạc Vũ! Có thể tự nghĩ ra đạo pháp Trường Sinh khiến ngay cả Nông sư huynh cũng phải chạy đến nghe giảng, đương thời cũng chỉ một người này mà thôi. Kiếp trước của ngươi có quan hệ sâu đậm với hắn, tình hình vừa rồi có thể là do bất đắc dĩ.

Đoan Mộc Hàn do dự:

- Sư huynh, không phải hắn chán ghét ta chứ?

Cũng không biết sao khi nghĩ đến chuyện người thanh niên thanh tú này không hề nhìn qua mình thì trong lòng nàng lại cảm thấy đau đớn. nàng vẫn nghi hoặc chuyện bản thân mất đi trí nhớ, không biết mình có làm chuyện ngu ngốc gì để đến nỗi hắn không muốn nói chuyện với mình..

- Chán ghét? Làm sao có thể?

Diệp Tri Thu nghe vậy cười khẽ, thầm nghĩ đến kẻ trước đây chỉ được coi là một thiếu niên rất có tiền đồ mấy năm trước từng chỉ vì một người tru sát mấy vạn đệ tử Li Trần Tông, một mình xông vào Thanh Châu, bắt Lệ Bi Hồi cùng Yêu Vương Thương Ngô về trấn áp, chấn động ba mươi ba châu Trung Nguyên, danh liệt vào hàng đại tu sĩ trong thiên hạ.

Hơn nữa ánh mắt kia dường như đang trốn tránh điều gì đó.

Bất quá Diệp Tri Thu cũng không nói ra những lời này, chỉ vuốt đầu an ủi Đoan Mộc Hàn. Chuyện này lão cũng không thể xen tay, cũng không biết hiện giờ Nhạc Vũ đang nghĩ gì.

Cơ hồ cùng một thời gian, trên một đỉnh linh sơn không một bóng người bên trong Hoàng hôn giới, Lâm Trác đang từ dần tỉnh lại từ trong nhập định. Đầu tiên hắn nội thị vào cơ thể, bên trong đan điền cuối cùng đã kết thành một viên kim đan màu trắng, kết hợp chặt chẽ với hồn lực.

Lâm Trác thở phào một hơi, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng. Hắn tu tập hai môn đại thần thông Kim hệ Thái Thanh Huyền Môn Hữu Vô Tướng kiếm cùng Ngọc Thanh phân quang thác ảnh kiếm mà Nhạc Vũ cung cấp, gian nan hơn rất nhiều tu sĩ khác.

Bất quá linh thể kim hệ đã giải quyết cho hắn phần lớn vấn đề. Mấy năm trước Nhạc Vũ cũng đã để lại cho hắn đầy đủ khí Canh Kim thuần khiết cùng đan dược trợ giúp hắn tu hành.

Chỉ qua vài năm ngắn ngủi đã tu hành đến cảnh giới trước mắt.

- Qua nửa tháng nữa sẽ đạt tới Nguyên Anh!

Nắm chặt quyền đầu, Lâm Trác cố gắng áp chế kích động trong lòng.

Về phương diện hồn lực, hắn đi theo con đường rèn luyện của Nhạc Vũ Chiến Tuyết nên sớm đã mạnh hơn tu sĩ cùng giai mấy lần, thân thể cũng cực kỳ vượt trội. Về phần tích lũy đạo cơ cùng tri thức phù pháp cfng không cần lo lắng vì sau khi hấp thu trí nhớ của rất nhiều Kim Đan tu sĩ, lại triệt để lĩnh ngộ tiêu hóa qua mấy năm nay nên căn cơ hùng hậu không kém tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Với thực lực hiện giờ thì chuyện độ kiếp thành anh coi như ván đã đóng thuyền. Ngay cả Nhiễm Lực hiện giờ cũng coi thiên kiếp là chuyện nhẹ nhàng.

Sau một khắc. Lâm Trác lại khẽ ảm đạm, tu vi Nhạc Vũ tiến triển thật sự quá nhanh. Mấy người bọn họ mặc dù đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, cách Nhạc Vũ chỉ kém một đường nhưng từ Nguyên Anh tu đến Đại Thừa thì độ khó còn gấp bội ba cảnh giới trước, chẳng biết khi nào mới có thể vượt qua.

Đang cảm thấy phiền não thì trong lòng hắn khẽ động nhìn về trên không thì thấy một nữ tử thanh tú mang bạch y đang nhìn lại mình.

- Chiến Tuyết?.

Lâm Trác đang nghi hoặc thì thấy Chiến Tuyết ném cho mình một Tu Di Giới. Hắn nhíu mày dùng pháp lực hút vào tay.

Sau một khắc thân hình hắn khẽ chấn động.

- Ngũ Hành linh quả! Linh lực Canh Kim, còn có yêu đan.

Tác dụng của yêu đan tất nhiên là rèn luyện thần hồn. Phép dẫn lôi kiếp để rèn thể của Nhạc Vũ cũng chỉ có yêu đan thuần tính mới có thể làm được, số lượng hiện giờ trong Tu Di Giới đã đủ để rèn luyện thần hồn của hắn đến mức độ từ âm chuyển dương.

Ngũ Hành linh quả có linh lực Canh Kim càng cho hắn một con đường rộng rãi đến cảnh giới Đại Thừa.

Khiến Lâm Trác để ý nhất là mười miếng Hồn Ngọc bên trong có ghi lại lĩnh ngộ của Nhạc Vũ về đạo pháp kiếm quyết cùng hai môn đại thần thông mà hắn tu luyện.

Sau một khắc, Lâm Trác khẽ kêu một tiếng rồi chú ý tới một miếng hồn ngọc rõ ràng dành riêng cho mình trong Tu Di Giới.

- Vì sao như thế?

Tâm niệm vừa động, Lâm Trác triệu hồi miếng hồn ngọc đến tay, sau đó đem thần hồn thăm dò vào thì thất thần một hồi.

Ghi chép bên trong chỉ là ba thức kiếm quyết nhưng lại tương đương một môn thần thông.

Hồi lâu sau, Lâm Trác mới hồi tỉnh nhìn lên không trung thì đã không thấy bóng dáng Chiến Tuyết.

Chiến Tuyết lúc này đang cấp tốc xuôi nam, theo luồng độn quang của nàng thì thần lực lan tràn đến vạn dặm, những chỗ mà nó đi qua đều không giấu được cảm giáccủa nàng.

Nếu như ở thế giới bên kia thì dĩ nhiên nàng hành sự cẩn thận. Bất quá bên trong thế giới này thì nàng lại có thể phóng tay. Cũng không biết vì sao, từ lúc số lượng tín đồ tăng lên đến ba trăm triệu thì nàng cảm giác ràng buộc bản thân với thế giới này càng lúc càng sâu. Đương nhiên cũng có một lực lượng tiến hành bài xích nhưng nhỏ bé không đáng kể.

Lúc này nàng đang tận lực hưởng thụ cảm giác theo một số sợi tơ đủ các màu sắc chứng kiến được vô số tín đồ đang tham bái cầu nguyện. Từng tia lực tín ngưỡng mỏng manh tụ lại, cuối cùng trở thành cực kỳ to lớn.

Bên trong tín đồ của nàng cũng đã có giai cấp. Mặc dù không theo như lời chủ nhân có một chỗ tên là “Giáo đình” để thống nhất quản hạt nhưng cũng có vài đại thần miếu quản lý mấy khu vực, đang thay nàng điên cuồng truyền bá tín ngưỡng.

Những vu tế cao giai hợp lực đã có thể đối phó một số yêu thú thất giai, những việc cần đến bản thân hàng lâm cũng càng ngày càng ít.

Điều duy nhất khiến Chiến Tuyết có chút bất mãn là trong những vu tế đã bắt đầu có kẻ ức hiếp tín đồ. Nếu chỉ là thu một ít tiền tài thì không sao, người thay nàng giảng đạo cũng cần kiếm ăn để sống, càng cần biểu hiện địa vị, vấn đề là bọn họ không hề biết tiết chế.

- Để làm một minh thần, ngoại trừ hàng lâm ân đức còn cần triển lộ uy nghiêm. Không thể để kẻ nào khiêu chiến hay khinh nhờn.

Nhớ tới lời này của Nhạc Vũ, trong mắt Chiến Tuyết bất giác lộ ra một tia lãnh lệ. Nàng vốn không để ý chuyện của tín đồ nhưng hiểu rõ chỉ khi nào bản thân đạt đến tầng cấp mười hai vu thần thượng cổ mới có thể quang minh chính đại dùng lực lượng này trợ giúp chủ nhân.

- Chỗ đó giống như có hàn hồn nguyên tinh?.

Thần lực khuếch trương ra ngoài có cảm ứng khiến thân hình Chiến Tuyết đột nhiên dừng lại giữa không trung.

Thân hình nàng lóe lên rồi xuất hiện bên trên một hồ nước, tiện tay vung lên bạt hết hồ nước sâu đến vạn trượng để lộ đáy hồ, cầm lên một khối cự thạch màu xanh nhìn không có gì lạ.

Vừa cầm lên quan sát, Chiến Tuyết lập tức lộ vẻ vui mừng.

Khối đá này gọi là Hồ thanh thiên thạch, ngoại trừ độ cứng có thể so với huyền binh nhị phẩm thì cũng không có chỗ nào đặc dị, bất quá bên trong lại đang thai nghén một đoàn tinh hoa thủy linh tinh khiết.

Cũng chính vì sự kiên nghạnh của nó mới không bị những yêu thú thủy hệ trong hồ lấy đi.

- Phân lượng ở đây đủ để cho tiểu thư tu tập tới Huyền Minh Thần Quang tầng thứ mười! Đáng tiếc vẫn thiếu một chút

Nhớ tới hai thân ngoại hóa thân mà hiện giờ Nhạc Vũ đang luyện chế, Chiến Tuyết không khỏi nhíu mày, tu luyện đồng thời sáu môn thần thông đến tầng thứ chính cho hai hóa thân tiêu hao rất nhiều linh vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.