Quan Môn

Chương 1009: Chương 1009: Người theo thuyết âm mưu tài chính




- Lão gia tử như thế nào không xuống?

Sở Vân Tùng nhìn xem Sở Tĩnh Huyên, có chút kinh ngạc dò hỏi.

Dựa theo sắp xếp từ trước, Sở lão gia tử sẽ xuống nói chuyện với đám con cháu hai ba câu rồi cùng ăn cơm, dù sao ngồi đây đều là đám con cháu trong nhà.

- Gia gia nói có chút chuyện phải xử lý, bảo cho chúng ta ăn trước đi.

Sở Tĩnh Huyên hồi đáp.

Sở Vân Tùng nhìn sắc mặt con gái, không thấy có gì khác thường, cũng không biết tại sao lão gia tử đột nhiên thay đổi, liền gật đầu:

- Đã như vậy thì bảo nhà bếp dọn cơm thôi.

Bảo mẫu lên tiếng, sau đó đi báo cho nhà bếp.

Diệp Khai nhìn nhìn những người trong phòng, từ đám trung niên nói chuyện với Sở Vân Tùng hay đám con cháu như Hàn Tĩnh khi nghe nói Sở lão gia tử không xuống ăn cơm thì đều ra vẻ rất tiếc nuối.

Thân phận địa vị của Sở lão gia tử có thể nói là nhân vật nguyên lão trong đảng, cơ hội có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với ông quả thực là ít càng thêm ít, nhất là mấy năm gần đây đến nay, Sở lão gia tử hiếm khi xuất hiện trong đời sống chính trị, trong một năm nhiều lắm cũng chỉ một hai lần xuất hiện trước tầm mắt công chúng, loại kỳ ngộ này càng hiếm có.

Vốn là Sở lão gia tử đã đáp ứng ăn cơm cùng bọn họ ăn cơm, đây cũng là vì nhìn xem bọn họ đều là con cháu. Lúc này đột nhiên lỡ hẹn, thực sự không người nào dám nghi vấn ông điều gì, chỉ có thể ai thán vận khí bản thân không tốt mà thôi.

Bên phòng bếp rất nhanh bắt đầu mang thức ăn lên.

Sở gia vì có chuẩn bị trước nên đồ ăn thức uống đều rất phong phú, hơn nữa còn nấu rất cầu kỳ.

Cũng bởi vì Sở lão gia tử lúc trước ưa ăn cơm Tây nên tiệc tối nay dùng cơm Tây làm chủ, đặc biệt mời đại sư phụ nổi danh kinh thành nấu món chính, những món như bò bít-tết càng làm rất ngon, hương thơm ngào ngạt, chỉ nhìn qua đã muốn ăn.

- Lão gia tử tạm thời có chuyện nên không ăn với mọi người. Đêm nay tôi thay thế lão gia tử chiêu đãi mọi người, nhất định phải ăn được uống tốt.

Sở Vân Tùng sau khi thấy tất cả mọi người đã ngồi xuống liền nâng ly rượu vang đỏ nói.

- Tất nhiên rồi......

- Chúc lão gia tử khỏe mạnh trường thọ...... Mọi người nhao nhao nói mấy câu chúc tụng rồi bắt đầu ăn uống.

Diệp Khai ngồi giữa Sở Tĩnh Huyên cùng Nam Cung Vân, rất có cảm giác quần tinh ủng nguyệt. Hắn lấy cho Sở Tĩnh Huyên chiếc bánh ngọt nhân đậu xanh, sau đó lại rót cho Nam Cung Vân một chén rượu nếp cái hoa vàng Thiệu Hưng ủ hơn 20 năm rồi kính rượu với Sở Vân Tùng ngồi đối diện, coi như đã làm xong chuyện.

- Lão gia tử như thế nào không xuống? Diệp Khai ghé vào tai Sở Tĩnh Huyên, thấp giọng dò hỏi.

- Vậy anh phải hỏi Nam Cung tổng giám đốc rồi, cô ấy đưa cho gia gia một kiện đồ vật, gia gia sau khi nhìn thấy thì có một chút xuất thần......

Sở Tĩnh Huyên lườm Diệp Khai rồi nói tiếp:

- Sau đó em nói xuống đi ăn cơm, gia gia bảo không xuống, có một số việc muốn suy nghĩ một chút.

- Là như vậy ah......

Diệp Khai sau khi nghe, cũng có chút ngạc nhiên, không biết Nam Cung Vân đưa cho Sở lão gia tử cái gì mà khiến cho Sở lão gia tử coi trọng như vậy.

Kỳ thật đã đến tuổi của Sở lão gia tử thì tuy cũng chú ý đến đại sự trong ngoài nước nhưng chuyện bình thường không thể khiến ông chú ý. Có thể làm cho ông tập trung suy nghĩ, hiển nhiên không phải chuyện bình thường.

Diệp Khai rất muốn biết, lễ vật mà Nam Cung Vân đưa cho Sở lão gia tử có lai lịch gì?

- Nam Cung đại tiểu thư, cô đưa cái gì cho lão gia tử?

Diệp Khai liền nghiêng sang bên phía Nam Cung Vân, có chút tò mò hỏi.

Nam Cung Vân đang ăn bò bít-tết, nghe vậy liền ngừng lại, dùng khăn ăn lau miệng, nhấp một hớp rượu Thiệu Hưng rồi mới nói với Diệp Khai:

- Kỳ thật cũng không tính là thứ quý giá gì, chỉ là ghi chép một số động thái gần vài chục năm nay của mấy đại tập đoàn Âu Mỹ mà thôi, lại không có nghĩ đến Sở lão coi trọng như vậy.

Thứ mà Sở lão gia tử coi trọng đến bỏ cả bữa ăn, hiển nhiên không phải người bình thường có thể hiểu được.

- Là tư liệu sưu tập nhiều năm như vậy của Nam Cung thế gia?

Dù nói người khác không hiểu nhưng Diệp Khai sau khi nghe lại động dung.

- Diệp Nhị thiểu quả nhiên kiến thức rộng rãi, đã sớm biết rõ loại chuyện này không thể gạt được anh.

Nam Cung Vân tuy trong nội tâm cũng có chút kinh ngạc, nhưng nhìn đến vẻ mặt của Diệp Khai như thế vẫn tương đối trấn định.

Theo như cô ta thấy, Diệp Khai có thể nghĩ thông suốt chuyện trong đó, bằng không mà nói, hắn cũng không có bổn sự làm ra nhiều chuyện lớn như vậy.

- Như thế nào, những vật này rất trọng yếu sao?

Hàn Tĩnh bên cạnh cũng nghe loáng thoáng, có chút tò mò hỏi ngược lại.

- Đương nhiên trọng yếu.

Sở Tĩnh Huyên tức giận hồi đáp:

- Những vật này, nếu như cẩn thận đối chứng với một số đại sự trên thế giới thì có thể phát hiện rất nhiều manh mối đấy.

- Manh mối gì?

Đám Hàn Tĩnh nghe xong, đều là vẻ mặt mờ mịt.

- Vhính trị kinh tế nhất thể hóa.

Diệp Khai ở bên cạnh chen miệng nói, hắn vừa mới ăn hết miếng cá pecca, trong miệng vẫn còn nhai nuốt.

Thấy bọn họ vẫn có vẻ không rõ ràng lắm, Diệp Khai liền nói một số kiến thức phổ cập trong đó.

- Kỳ thật vẫn có người nghiên cứu phương diện này. Bọn họ cho rằng Soviet ngã xuống, Đông Âu kịch biến thì tiên đoán thế giới cuối cùng sắp bị thống nhất, đây là tất nhiên, nhưng không phải là bị Mĩ quốc dùng quân sự khuất phục mà đi về hướng đại đồng, đúng ra là bị đám tài phiệt sau màn của mĩ dùng phương thức kinh tế xâm lược, đây chính là một hồi chiến tranh không có khói thuốc súng.

Diệp Khai nói:

- Trong lịch sử, nếu không có Soviet ra đời sau thế chiến thứ nhất thì thế giới đại đồng như vậy đã ra đời vào những năm ba mươi.

- Tại sao vậy chứ?

Diệp Khai vừa nói như vậy, ngay cả Sở Tĩnh Huyên cũng cảm giác được có chút hiếu kỳ, cô không có nghĩ đến Diệp Khai hiểu sâu như vậy.

- Bởi vì sau thế chiến thứ nhất đã hoàn toàn đánh bại giới tài phiệt của nước Đức. Nhưng mà ngoài ý muốn cũng tại lúc này phát sinh ra cuộc cách mạng tháng 10 Nga với nền kinh tế tập trung vào trung ương, có vốn cực lớn.

Diệp Khai giải thích:

- Điều này phá vỡ khả năng khống chế thế giới của tư bản tài chính, vì vậy mới có chuyện nước Đức một lần nữa quật khởi, đảng quốc xã mới có thể hạ nhanh chóng phát triển lớn mạnh dưới sự tiếp sức ngầm của tư bản tài chính.

Nhìn xem vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Diệp Khai tiếp tục nói:

- Bởi vì trong mắt tư bản tài chính, các tập đoàn siêu cấp của Soviet còn vượt xa các tập đoàn của nước Đức, bọn họ còn theo nền kinh tế kế hoạch nên tư bản không thể len vào. Bởi vậy, thế chiến lần thứ hai bộc phát cũng thuận lý thành chương rồi.

- Ý anh rể nói đại chiến thế giới lần thứ nhất và lần thứ hai đều do đám tư bản tài chính ở sau lưng thôi động đúng không? Hàn Tĩnh có chút khiếp sợ hỏi ngược lại.

Vào thời kỳ này, trong nước cũng chưa có các sách về chiến tranh tài chính, mọi người gần như còn chưa biết về những gia tộc tài chính như Rothschild.

- Không sai.

Diệp Khai gật đầu hồi đáp:

- Đúng như lời của JP Morgan, lực đẩy lịch sử tiến lên không phải là pháp luật, mà là tiền tài, chỉ có tiền tài! Cho nên, hai lần thế chiến, kỳ thật đều là tư bản tài chính ở sau lưng thôi động. Nhưng kết quả của thế chiến thứ hai không giống như tư bản tài chính hi vọng, Soviet và Đức cũng không phải là lưỡng bại câu thương mà Soviet sau chiến tranh càng cường đại hơn, đồng thời còn tỏa ra toàn bộ Đông Âu, thành lập khối xã hội chủ nghĩa. Ở châu Á cũng hình thành quốc gia xã hội chủ nghĩa khổng lồ. Lẽ ra một loạt biến cố này sẽ dẫn phát thế chiến thứ ba nhưng tiếc rằng vũ khí hạt nhân xuất hiện, khiến cho hết thảy lại dẫn đến một hình thức đấu tranh hoàn toàn mới: Chiến tranh lạnh.

- Chiến tranh lạnh thực chất là một loại chiến tranh tiêu hao kinh tế. Bởi vì tư bản tài chính vô luận là hình thức tổ chức vốn liếng hay phương thức phối chế tài nguyên đều tiên tiến hơn hình thức xí nghiệp bao cấp, chiến tranh tiêu hao kinh tế chính là thế mạnh của bọn họ. Qua hơn bốn mươi năm vận tác, cuối cùng giới tư bản tài chính đã khiến cho Đông Âu biến đổi lớn, Soviet cuối cùng giải thể.

Diệp Khai có chút cảm khái nói:

- Lẽ ra câu chuyện vốn nên như vậy dừng lại, thời khắc tư bản tài chính nhất thống thiên hạ đáng ra đã đến. Nhưng lúc này còn có hai cái chướng ngại, một cái là nước Đức đã khôi phục nguyên khí trong chiến tranh lạnh, cái khác chính là chúng ta đã bắt đầu phát triển kinh tế như vũ bão thông qua cải cách.

- Ý của anh rể nói Soviet cũng là tư bản tài chính phá đổ hay sao?

Đám Hàn Tĩnh sau khi nghe xong, hiển nhiên đều giật mình không nhỏ, bọn họ chưa từng có nghe nói qua chuyện như vậy, lúc này đương nhiên phi thường kinh ngạc.

Ai cũng thật không ngờ, ảnh hưởng của kinh tế tới chính trị lại to lớn như vậy.

- Đây là rất tự nhiên, trong sách giáo khoa chính trị đã nói từ lâu là cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, đây không phải nói suông, chỉ có các người nhận thức chưa sâu mà thôi.

Diệp Khai có chút không cho là đúng nhìn đám Hàn Tĩnh, lắc đầu nói ra:

- Bằng không các người cho rằng một chính thể khổng lồ như Soviet, thực lực quân sự đứng đầu thế giới sao sụp đổ nhanh như vậy? Trên thực tế tư bản tài chính ở trong đó phát ra ảnh hưởng lớn nhất đấy.

- Hắc, người theo thuyết âm mưu tài chính! Sở Vân Tùng đang ngồi ở đối diện, lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ vào Diệp Khai cười nói:

- Con nói như vậy có một chút làm người nghe kinh sợ rồi!

Diệp Khai cũng cười, kỳ thật chính hắn cũng tinh tường, tác dụng tư bản tài chính xác thực ảnh hưởng rất lớn, nhưng muốn nói đến đủ để khuynh đảo thế giới thì vẫn có chút nói quá sự thật.

Phải biết rằng, đôi khi, nhất là vào lúc mọi người chú ý đến thì mọi chuyện chắc chắn sẽ không dựa theo ý muốn của kịch bản cùng đạo diễn. Lúc đó chuyện phát triển như thế nào cũng phải hỏi ý trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.