Edit: Sahara
“Vân Lạc Phong..... “
Giọng nói của nam nhân tóc bạc nghe rất hay, chẳng khác gì là cơn gió mùa xuân.
Hắn ta khẽ ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, hoa đào trong toàn viện tử đều trở nên ảm đạm hơn trước diện mạo của hắn ta. Thật sự là đẹp đến mức khiến người ta như muốn ngừng thở.
“Trước đây không lâu, trong bức thư mà Thiên Nhai gởi tới có nhắc đến cái tên này, ông ta còn nói, nữ tử này là ngươi duy nhất có thể chữa khỏi bệnh cho ta!” nam nhân tóc bạc cười khẽ một tiếng.
Thường nói nhất tiếu* khuynh thành, nhị tiếu khuynh quốc, là dùng để ca ngợi nụ cười của nữ nhân xinh đẹp, nhưng mà câu nói này áp dụng lên người nam nhân tóc bạc kia cũng không quá một chút nào cả.
(*** tiếu = nụ cười).
Nữ tử kiều diễm kia ngây ngốc ngắm nhìn nam nhân tóc bạc, hai má bất giác hơi hơi phiếm hồng, cho dù cô ta đã ở bên cạnh hắn lâu như vậy rồi, nhưng vẫn không cách nào giữ được bình tĩnh trước vẻ đẹp của hắn.
Có lẽ trong thiên hạ này, không có nam nhân nào có thể đẹp hơn gia chủ của cô ta được!
“Gia chủ, có cần thuộc hạ đi mời nữ tử kia đến Trầm phủ một chuyến không?”
Nữ tử kiều diễm kia rất vất vả mới hồi phục lại được tinh thần, liền cung kính chắp tay hỏi.
“Không cần!” nam nhân tóc bạc lắc lắc đầu: “ta muốn quan sát thêm một thời gian nữa đã, Quân Hoa, ít ngày nữa là đến ngày đấu giá thịnh hội, ta cũng muốn đến đó xem một chút, ngươi đi chuẩn bị đi!”
“Dạ, gia chủ!”
Nữ tử kiều diễm kia cung kính đáp lời, tuy nhiên, trong mắt cô ta lại chợt xuất hiện một tia thương tiếc.
Từ sau khi lão gia chủ và phu nhân bị người ta sát hại, gia chủ chỉ trong một đêm thì đã bạc trắng cả đầu, nhưng ngài ấy vẫn phải đứng ra chủ trì đại cuộc của Trầm gia, nếu không nhờ có gia chủ, Trầm gia đã sớm bị đám người sài lang hổ báo kia nuốt chửng mất rồi.
Tuy nhiên, ngày vui thường ngắn ngủi, chẳng được bao lâu thì gia chủ đã mắc phải bệnh nan y, biết bao danh y tự xưng là y thuật cao siêu mà vẫn không chữa khỏi được cho ngài ấy. Hiện giờ lại có thêm một tia hy vọng, ngài ấy không nên dễ dàng từ bỏ như vậy.
_____
Hội Đấu Giá, là nơi giao dịch lớn nhất trong thành Hoàng Tuyền, ngày ấy đặc biệt vô cùng náo nhiệt, hầu như mỗi một thế lực ở thành Hoàng Tuyền đều phái người đến đây.
Vì công bằng, chỗ ngồi của mọi người đều được sắp xếp theo thứ tự xếp hạng của thế lực sau lưng bọn họ ở thành Hoàng Tuyền.
Cho nên, tân bang chủ Bắc Đẩu Bang hạng mười một Vân Lạc Phong rất trùng hợp được xếp chỗ ngồi ngay phía sau Thiên Võ Các hạng mười.
Thiên Ngọc chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy ngay Vân Lạc Phong đang ngồi ở chỗ ngồi bên Bắc Đẩu Bang, khuôn mặt hắn tức thì liền sa sầm xuống: “đúng là không ngờ, ta lại gặp được ngươi ở nơi này!”
Khóe môi Vân Lạc Phong cong lên, trả lời lại Thiên Ngọc bằng ngữ khí vô cùng mỉa mai: “như nhau mà thôi!”
Chẳng trách lão già gia chủ Thiên gia kia lại nói Vân Lạc Phong cô không thể nào tìm được Thiên Ngọc, hóa ra là hắn ta đã đi đến thành Hoàng Tuyền! Nếu như cô chưa từng bước chân tới nơi này thì làm sao ngờ được Thiên Ngọc cũng ở đây cơ chứ?
“Thiên Ngọc biểu ca, cô ấy là ai?”
Một giọng nói trong trẻo từ bên cạnh Thiên Ngọc vang lên, sau đó, một cô gái khả ái toàn thân mặc y phục màu vàng nhạt chậm rãi đi tới, bắn ánh mắt khinh thường nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Sắc mặt Thiên Ngọc hơi hơi trầm xuống: “cô ta chính là người mà Thiên Võ Các chúng ta đang tìm kiếm, Vân Lạc Phong!”
“Vân Lạc Phong?” nữ tử kia thoáng ngạc nhiên một chút, sau đó thì giơ tay lên che miệng, khanh khách cười duyên, nhưng ngữ khí khi nói lại rất khó nghe: “thì ra ngươi chính là Vân Lạc Phong chuyên đi ép bức con gái nhà lành! Ta nghe nói ngươi là một nữ tử rất dâm đãng phóng túng, đã có vị hôn phu rồi mà con đi quyến rũ nam nhân khác. Như thế thì cũng thôi đi, nhưng ngươi quyến rũ nam nhân khác rồi mà lại vẫn đeo bám lấy vị hôn phu của mình, lại còn không cho phép nữ tử khác tiếp cận với vị hôn phu của ngươi.”
Nữ tử khả ái kia dừng lại một chút, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong càng tăng thêm sự trào phúng: “loại người giống như ngươi sao không biết xấu hổ mà vẫn còn mặt mũi sống trên đời này? Nếu ta là ngươi thì đã sớm tự sát từ lâu rồi!”
Hiển nhiên, những chuyện này đều là do Thiên Ngọc kể với nữ tử khả ái kia trong suốt thời gian vừa qua, là thật là giả, cô ta lại chưa từng suy nghĩ tới, hoặc là có ý định cho người đi điều tra.
Bởi vì cô ta cho rằng, Thiên Ngọc sẽ không có lá gan dám lừa gạt cô ta!
Lâm Nhược Bạch đứng bật dậy, hai tay chống nạnh, căm giận trừng mắt nhìn nữ tử khả ái kia: “ngươi là đang tự nói chính mình à? Vừa nhìn thấy ngươi thì ta đã biết ngay ngươi chính là một kẻ hạ tiện rồi! Nói thật nghe xem nào, có phải là cái tên Thiên Ngọc kia không làm cho ngươi thỏa mãn dục vọng được phải không?”
____