Quý Nữ Trở Về

Chương 23: Chương 23




Gần đây nhất Sở gia xảy ra hai chuyện, thứ nhất, tứ tiểu thư vì hãm hại lục tiểu thư mà bị phạt cấm túc . Cho dù nàng ta giả bộ bất tỉnh, cũng vẫn vô dụng. Thứ hai, ngũ tiểu thư phát hiện có rắn trong phòng mình. Tuy rằng nghe nói phát hiện có rắn nhưng Sở Kỳ và Lan thị cũng chỉ là qua hỏi một câu sau đó rồi thôi.

Hòa Linh đã sớm thất vọng đối với bọn họ rồi, cũng không chấp nhất nữa. Chỉ là Sở tướng quân thấy vậy, thật ra trong lòng sinh ra rất nhiều cảm khái, nhớ lại lời nói ngày ấy của Hòa Linh, chưa hẳn không có vài phần đạo lý. Hắn có vài người con trai, kỳ thật chẳng có đứa nào ra hồn. Nói đi nói lại, cũng chỉ còn vài tôn tử có khả năng . Nhưng lão đại Trí Tín cũng không hoàn toàn khiến người ta yên tâm, ngay cả Hòa Linh cũng có thể chế trụ nó, Trí Ninh còn nhỏ, chỉ còn Trí An và Trí Viễn là có thể bồi dưỡng , cũng vẫn là hai đứa trẻ .

“Lão gia, tuy rằng bây giờ đã là mùa xuân, nhưng thời tiết vẫn còn lạnh, người cũng không thể không cẩn thận.” Lão phu nhân khoác thêm áo choàng cho hắn.

Sở lão tướng quân thở dài một tiếng:“Mấy ngày nay, bà cũng mệt mỏi . Bọn nó đều đã có đứa nhỏ, làm sao chịu nghe lời .”

Lão phu nhân nghe xong lời này, trong lòng thập phần ấm áp, bà tựa vào người lão tướng quân nói:“Đều là việc thiếp nên làm. Ở hậu viện này, nếu như thiếp xử lý không tốt, người làm sao có thể yên tâm đi chiến trường? Tuy nói vợ lão đại xử lí khá tốt, nhưng ai mà biết chắc được? Thiếp sẽ giám sát nàng cẩn thận.”

Lão tướng quân gật đầu:“Như thế là tốt rồi. Còn mấy đứa nha đầu? Có vài đứa nha đầu hiểu chuyện, ngoan ngoãn, bà cũng không cần lo lắng quá mức, cứ giao cho mẫu thân chúng dạy dỗ. Trong mấy đứa cũng chỉ có Hòa Ngọc và Hòa Khánh có thể biết điều vài phần. Còn Hòa Chân, Hòa Linh, Hòa Tuyết không khi nào khiến người khác bớt lo .”

Nhắc tới mấy nha đầu, lão phu nhân cũng thở dài:“Đúng là không bớt lo .” Đây là do mẫu thân không dạy được, chính là vấn đề lớn, ai cũng quá coi trọng nữ nhi của mình, vốn có thể dưỡng thành tiểu thư khuê các, kết quả không biết thành bộ dáng gì nữa. Lại nói tiếp, vợ lão Tứ tuy rằng không sai , nhưng giáo dục Hòa Tuyết lại kém vài phần, quá mức kiêu căng, mới dẫn đến kết quả như vậy. Lão Nhị và lão Tam đều không đáng nói nhưng lại giáo dục con tốt.

“Thiếp cảm thấy, mấy nha đầu suốt ngày ở bên cạnh mẫu thân, mới là chuyện không ổn nhất, không bằng đều đưa đến viện của thiếp, thiếp sẽ tìm người dạy quy củ cho mấy đứa, bằng không các nàng còn nháo ra bao nhiêu chuyện. Đúng là dọa người .” Lão phu nhân lại nghĩ đến chuyện về Tạ công tử, liền cảm thấy dọa người sâu sắc

Lão tướng quân lắc đầu:“Không ổn. Chúng nó cũng không còn là tiểu cô nương , Nếu như nuôi dưỡng từ nhỏ trong viện của bà thì không nói làm gì, đằng này lại không phải, nhỡ xảy ra chuyện sẽ chỉ làm bà thêm ưu phiền. Tìm cơ hội nhắc nhở mấy đứa con dâu là được.”

Lão phu nhân gật đầu đáp ứng.

Hôm sau, lão phu nhân tìm các con dâu nhắc nhở, khiển trách mấy chuyện trong phủ nhiều ngày nay. Dù mấy người ai cũng hiểu mười mươi sự việc nhưng cũng chỉ đành chịu nhịn. Làm người con dâu, không dễ.

Lại nhìn lão phu nhân đối với con gái ruột của mình lại hoàn toàn không phải như vậy, nghĩ đến vị em chồng kia sẽ trở về, các chị em dâu đúng là hiếm khi cùng chung mối thù, khó có dịp được đứng ở cùng trận tuyến.

Lão tướng quân chỉ có một nữ nhi, lại là nhỏ nhất, đương nhiên phải phá lệ sủng ái yêu chiều, cái tính cách kia, quả thực làm cho người ta không thể nhẫn nại. Lão tướng quân sắp đại thọ, nàng tất nhiên sẽ trở về. Nàng sống Giang Nam, nếu trở về ắt sẽ ở lại vài ngày. Bên kia đã truyền tin tức, nói nàng đã xuất phát, hẳn là ít ngày nữa sẽ đến, mấy cô con dâu ai cũng xanh mặt.

Năm đó, em chồng cũng gả vào chỗ tốt, nhưng mệnh không tốt, vị hôn phu của nàng vào đúng năm thứ năm thành thân thì chết bệnh, để lại nàng và một con trai, một con gái. Vốn nàng ta đã không phải người tốt gì, nay chỉ có một nữ nhi duy nhất chân truyền, quả thực đã bị nàng giáo dục tốt đến mức không thể gặp người

Tâm tình mọi người ai nấy đều không được tốt lắm, trở lại viện tử của mình, Lan thị oán giận với Hòa Linh,“Đã nhiều ngày nay mấy đứa nhỏ các con quậy phá làm ta thật sự quên mất người cô kia của các con sắp về đến đây.” Vẻ mặt bà cực kì ghét bỏ.

Hòa Linh đặt chiếc bát trong tay xuống, trước kia mỗi ngày nàng đọc sách, hiện tại còn mỗi ngày nàng cố gắng ăn. Chỉ qua mấy ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn đã có chút khí sắc, tốt lên rất nhiều.

Đều nói bổ dưỡng thân mình, người khác không hiểu rõ nhưng Hòa Linh cảm nhận được sự chuyển biến của cơ thể cực kì rõ rệt.

“Cô trở về, cứ không quan tâm tới nàng thì tốt rồi, nương cũng đâu sống cùng cô cả đời.” Hòa Linh nhớ lại chút chuyện xưa. Lại nói, đối với biểu tỷ thật ra nàng cảm thấy khá hứng thú. Kiếp trước nàng bị hối hôn, một lòng muốn chết, nhờ vị biểu tỷ này đánh cho nàng một bạt tai, làm cho nàng một lần nữa tỉnh lại. Cho nên biểu tỷ tuy rằng ương ngạnh, nhưng là người tốt. Nếu nói không tốt, vậy phải là biểu ca kia mới đúng .

Dại dột thì cũng thôi đi, còn tìm đường chết. Kỳ thật trừ bỏ cô, không có ai biết, người con trai kia, căn bản không phải do nàng thân sinh . Cũng đang vì cái người gọi là biểu ca, biểu tỷ phải chịu nhiều đau khổ, cuối cùng chết thảm. Nếu như Hòa Linh có hy vọng ngăn cản gì thì đó chính là ngăn biểu tỷ chết. Kiếp này nên để biểu ca hắn chết trước mới tốt!

Kiếp trước Hòa Linh cũng từng vi biểu tỷ báo thù, làm cho hắn muốn sống không được, nhưng rồi sao, người đã chết chính là đã chết, mà cô, một người vì nhận nuôi con trai lại đi tiễn chính con gái ruột của mình, nàng ta cũng nhất định không được lưu tình.

Tuy nhiên hết thảy đều phải bàn bạc kỹ hơn, tùy tiện nhằm vào cô và biểu ca, đừng nói là biểu tỷ, liền ngay cả tổ phụ tổ mẫu, sợ là cũng sẽ không khách khí với nàng. Nàng còn không có cánh chim che chở lớn đến độ ấy, cho nên, nàng phải thật cẩn thận.

Hòa Linh đem bát nhỏ buông xuống, tuy rằng mỗi ngày nàng đều ăn thoải mái, nhưng kỳ thật ăn không nhiều lắm, chỉ là thường xuyên thôi.

“Mẫu thân, cô và mọi người mấy ngày nữa sẽ đến ạ?” Hòa Linh hỏi. Kiếp trước bởi vì trên đường gặp chút phiền toái, trễ hơn một ngày bọn họ mới đến, lần này không biết có biến hóa gì không.

Lan thị trợn mắt:“Nghe nói còn phải mấy ngày nữa, cô con nói, nàng rất ít xuất môn, nếu lần này có cơ hội như vậy, muốn đi du lịch một phen.” Lan thị trầm mặc một chút,“Không được, ta phải sang chỗ đại bá mẫu bên kia ngồi một chút.”

Tuy nói lúc bình thường đối địch, chướng mắt nhau, nhưng nay có vị cô nãi nãi này xuất hiện, bọn họ không thể cứ như vậy ngồi chờ chết, bằng không phải chuẩn bị tức chết rồi.

Hòa Linh liếc Lan thị một cái, phát hiện bà đang tức giận, hảo tâm nói:“Kỳ thật, cho dù nương cẩn thận chặt chẽ, đem tâm tư ghen tị của mình giấu đi nhưng nương và bọn họ giống nhau, cùng hội ghen tị thôi” Tạm dừng một chút, Hòa Linh nở nụ cười,“Nhưng thật ra không bằng, cô không muốn thấy cái gì nhất, nương càng biểu hiện ra! Như vậy mới là biện pháp trả đũa tốt nhất.”

Lan thị vừa nghe, thấy rất có đạo lý, nàng cảm thấy hứng thú tiếp tục hỏi:“Linh nhi, con nói xem, đó là cái gì. Cô con chán ghét cái gì nhất!”

Hòa Linh nắm khăn tay, ngây thơ nói:“Con cũng không phải cô, đương nhiên không biết cô chán ghét cái gì. Bất quá, mọi người đều là người nhà, nương chán ghét cái gì, có lẽ là cô cũng chán ghét cái đó!” Hòa Linh nói đến đây thì dừng, không chịu nói hơn nữa. Lan thị vừa nghe, càng thêm cảm thấy lời này rất đùng, nàng vỗ vỗ quần áo đứng dậy:“Đi, ta đi chỗ bá mẫu con, chúng ta trò chuyện tán gẫu tiếp, con nghỉ ngơi đi.”

Hòa Linh đáp ứng, cười tủm tỉm nhìn Lan thị rời đi, cho dù không thể đối phó với cô nhưng làm cho cô khó chịu, Sở Hòa Linh vẫn làm được .

Quan điểm của Hòa Linh hằng ngày: Để cho người khác không thoải mái, để cho người khác không vui, cùng người khác cãi lộn......

“Tiểu thư, vị biểu thiếu gia kia lúc nào cũng ra vẻ mị hoặc, sống không kiêng kị ai, thấy hắn liền chán ghét.” Xảo Nguyệt bĩu môi nói, chính là đại thẩm trong phòng bếp nói, biểu thiếu gia hẳn là cố tình đầu thai, hắn vĩnh viễn không xuất hiện mới tốt!

Xảo Âm cũng có chút lo lắng, nàng chần chờ hỏi:“Tiểu thư, người nói, người có muốn tìm một hộ vệ không, người đẹp như vậy, lại là thiếu nữ, biểu thiếu gia xấu xa này nọ một khi đánh chủ ý không tốt gì thì nên làm sao bây giờ? Người này không để ý tiểu thư có phải tiểu cô nương không đâu!”

Hòa Linh lắc đầu,“Không cần . Chúng ta không cần làm quá mức rõ ràng.” Hơn nữa, đối phó Lý Hiển, nàng đã có kế sách.

So với Lý Hiển, càng làm cho Hòa Linh chú ý hơn chính là cái tên hắc y nhân chết tiệt kia, cái tên chẳng biết xấu hổ chạy vào trong phòng nàng, bất quá điều này chứng minh, hộ vệ phủ tướng quân cũng không nghiêm mật như lời đồn. Nếu như nghiêm mật, người này sao có khả năng đi vào qua lại hai lần, rất không hợp với lẽ thường.

Hơn nữa, hắn nói, ngươi có muốn cùng ta làm Sở gia sụp đổ! Cùng nhau! Sụp đổ! Sở gia! Đặt mấy từ này ở cạnh nhau, Hòa Linh thật sâu cảm thấy, đây mới là đại phiền toái của Sở gia!

Hắc y nhân, rốt cuộc là ai?

..................................................................................................................

“Biểu ca, đã nhiều ngày nay không thấy huynh xuất môn.” Cao Chí Tân mỗi ngày đều đến phủ Túc Thành hầu một lần, nói chuyện phiếm, chọc cười. Thuận tiện, nói chút chuyện chính sự.

Lục Hàn đang tu bổ mấy cành hoa, nghe thấy giọng Cao Chí Tân, vẫn bất vi sở động, chỉ là lúc xuống tay không lưu tình, trực tiếp chặt đứt một cành hoa.

Nếu là người bên ngoài tất nhiên nhìn không ra Lục Hàn có gì không đúng, nhưng Cao Chí Tân lại cố tình không phải người bên ngoài, từ nhỏ hắn và Lục Hàn cùng nhau lớn lên, quan hệ vô cùng tốt, hắn cười hỏi:“Gần đây, trong kinh có chút tin tức đồn đãi.”

Lục Hàn vẫn như trước, không ngẩng đầu, hết sức chuyên chú. Nhìn nam tử như ngọc chuyên chú như vậy, nếu là nữ tử, sợ là sẽ ghen tị với mấy cành hoa hắn đang chăm sóc.

Cao Chí Tân ha ha cười,“Huynh có vẻ không quan tâm, nhưng huynh cũng biết, tin đồn này là về huynh và ngũ tiểu thư Sở gia?”

Lục Hàn dừng một chút, nghĩ đến mấy ngày trước đây tiểu nữ hài với bộ dáng trở mặt, hắn tiếp tục động tác.

“Ai u uy, trên phố đồn đại, ngũ tiểu thư Sở gia thập phần ngưỡng mộ huynh! Huynh còn tỏ vẻ gì nữa hử?”

Rốt cuộc Lục Hàn buông cây kéo trong tay xuống, hắn mỉm cười nhìn về phía Cao Chí Tân, chậm rãi nói:“Ta còn không bụng đói ăn quàng đến mức mơ ước một tiểu nữ hài chưa trưởng thành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.