Rể Hổ Hào Môn

Chương 125: Chương 125




“Tám tỷ!”

Khi người chủ trì đấu giá sắp gọi bốn tỷ lần thứ ba thì tập đoàn Đại Minh lại giơ biển.

Hơn nữa lần này không phải là Ngô Thiến Thiến giơ biển mà là sếp Trần Thanh Xuyên tự mình giơ biển.

Anh báo giá tám tỷ này đã lập tức khiến cho toàn hội trường chấn động, không khí lặng ngắt như tờ.

Mọi người vốn đang cho rằng tập đoàn Đại Minh sẽ ra giá bốn tỷ mười triệu, dù sau thì trước đó đều là kịch bản như vậy.

Nhưng nào ngờ được sắp đến cuối cùng, tập đoàn Đại Minh lại hét giá lên tám tỷ.

Phá vỡ kịch bản mười triệu cũng đã đủ khiến cho người ta kinh ngạc rồi, nhưng điều càng khiếp hãi hơn chính là tập đoàn Đại Minh đã ra giá gấp mấy lần.

“Tám tỷ, trời ơi tám tỷ lận, tập đoàn Đại Minh muốn làm gì thế, bọn họ điên rồi hay sao?”

“Hôm nay thần tiên có đến thì tôi cũng dám nói lời này, tập đoàn Đại Minh mà đấu giá quả này thì sạt nghiệp chắc rồi!”

“Nhiều tiền như vậy dù có là nhà vàng nhà kim cương cũng không bán được nhiều như thế, tổng giám đốc mới của tập đoàn Đại Minh e là chơi đến cùng đấy.”

Khiếp sợ thì khiếp sợ nhưng không ai coi trọng tập đoàn Đại Minh, trong mắt bọn họ lần này tập đoàn Đại Minh thật sự sẽ bay màu, tiêu tùng trong tay vị sếp tổng mới này. Tám tỷ, bọn họ lấy cái gì ra mà bù vào tám tỷ này cơ chứ? Kết cục chắc chắn là trả bằng máu!

Chưa nói đến bọn họ, lúc này ngay cả Ngô Thiến Thiến cũng sửng sốt.

Bởi vì cô ấy đã làm mức định giá cuối cùng cho Trần Thanh Xuyên, sáu tỷ là điểm cực hạn mấu chốt, không ngờ rằng Trần Thanh Xuyên lại trực tiếp nâng lên thành tám tỷ. Vì vậy cô ấy rất kinh ngạc, sợ hãi không biết rốt cuộc Trần Thanh Xuyên muốn làm gì, giá này không chỉ không kiếm được tiền mà còn phải bù vào.

Cũng như vậy, tập đoàn Đông Minh bên này cũng chung suy nghĩ, lão thợ săn Chiêm Đông Minh nhíu mày.

Mảnh đất này ông ta đã dự tính đánh giá khoảng sáu tỷ, ông ta tin chắc rằng Trần Thanh Xuyên cũng có suy nghĩ giống thế.

Sáu tỷ đương nhiên không thể phát triển thành khu nhà dân cư, phát triển khu dân cư phải được bảo đảm. Bọn họ muốn lợi dụng kẽ hở trong chính sách liên quan để biến nơi này thành một siêu khu nghỉ dưỡng và xây dựng các cơ sở kinh doanh liên quan xung quanh nó. Những ngôi nhà có giá trị nhất sẽ luôn là nhà ở thương mại, đây là điều được nhận định từ lâu nay. Một siêu khu nghỉ dưỡng thành công đủ để mang lại những lợi nhuận có liên quan đến nhà ở thương mại.

Tin rằng tập đoàn Đại Minh cũng đánh vào tâm lý như vậy, chỉ có điều xây dựng lên chưa chắc đã là khu nghỉ dưỡng nhưng chắc chắn là phải có nhà ở thương mại.

Vì vậy Chiêm Đông Minh ở bên này đang cân nhắc, rốt cuộc Trần Thanh Xuyên nghĩ ra cách gì mà có thể tăng giá lên đến tám tỷ mà vẫn có lợi nhuận chứ?

Ông ta đang nghĩ ngợi còn người chủ trì lại không đợi ông ta: “Tám tỷ lần một… Tám tỷ lần hai…”

Khi người chủ trì đấu giá chuẩn bị gọi tám tỷ lần ba thì Chiêm Đông Minh cầm biển trong tay giơ cao nói: “Tám tỷ mười triệu.”

Lần này đến phiên tập đoàn Đông Minh tăng giá, điều này khiến cho mọi người hơi kinh ngạc, Trần Thanh Xuyên hồ đồ, giờ đến Chiêm Đông Minh cũng hồ đồ theo hay sao?

Chiêm Đông Minh đúng là không hồ đồ, tuy rằng ông ta tạm thời không biết được rốt cuộc con cáo Trần Thanh Xuyên này muốn làm gì nhưng ông ta tin chắc chắn Trần Thanh Xuyên tuyệt đối không bắn tên mà không có đích, trăm phần trăm là Trần Thanh Xuyên có mưu đồ lợi nhuận, nếu không tuyệt đối anh sẽ không dám làm như vậy.

Vì vậy ông ta tăng giá thêm mười triệu, ít nhất là để cho bản thân kéo dài một chút thời gian, để mình từ từ ngẫm lại xem miếng đất này còn có thể khai thác thế nào.

Theo lời ra giá của Chiêm Đông Minh, mảnh đất ban đầu được định giá một tỷ rưỡi nay đã trở thành tám tỷ mười triệu, tăng gấp hơn năm lần.

Ngay cả người chủ trì đấu giá cũng bị dọa sợ, anh ta không ngờ tới lần đấu giá với mức giá cao kỷ lục trong đời này lại xuất hiện dễ như trở bàn tay đến vậy.

Rất căng thẳng cho nên lúc gọi số anh ta vô cùng run rẩy: “Tám tỷ mười triệu lần thứ nhất… Tám tỷ mười triệu lần thứ hai…”

Sau đó người chủ trì bán đấu giá liền nhìn chăm chú về phía Trần Thanh Xuyên, muốn mình thấy động tác giơ biển của anh.

Nhưng điều bất ngờ là, biển trong tay Trần Thanh Xuyên không hề có bất kỳ động thái nào cả, anh vắt chéo chân ngồi nhàn nhã nói chuyện ăn cơm trưa với Ngô Thiến Thiến: “Aiz, cô cảm thấy đồ ăn ở nhà ăn công ty mình thế nào, có cần phải điều chỉnh một chút không?”

Ngô Thiến Thiến không ngốc: “Không phải, Sếp Trần, chúng… Chúng ta đang đấu giá đấy, tập đoàn Đông Minh ra giá tám tỷ mười triệu…”

“Tôi cảm thấy đồ ăn cần phải điều chỉnh một chút, có mấy món không cần cũng được, tôi thấy thịt viên Tứ Hỉ kia khá là ngon…”

Trong lúc đấu giá, vậy mà Trần Thanh Xuyên lại nói đến vấn đề thay đổi thực đơn nhà ăn, hơn nữa còn chẳng chút e dè, điều này khiến cho mọi người cực kỳ hoang mang.

Nhưng Chiêm Đông Minh lại không hề thấy hoang mang, ông ta không chỉ không hoảng loạn mà hai mắt còn trợn trừng giống như muốn phun ra lửa.

Hỏng bét rồi, ông ta bị con cáo Trần Thanh Xuyên chơi xỏ rồi.

Trên thực tế thật sự là vậy, sau khi người chủ trì hô lên tám tỷ mười triệu lần thứ ba thì cũng là lúc gõ búa.

Búa gỗ nhỏ gõ một tiếng: “Chúc mừng tập đoàn Đông Minh, với giá tám tỷ mười triệu đã thành công có được mảnh đất…”

Mọi người đều ngơ ngác, Trần Thanh Xuyên đưa ra con số bùng nổ, một hơi nhấc từ bốn tỷ lên tám tỷ, rõ ràng là quyết tâm phải lấy được. Nhưng hiện tại thì sao, ra giá xong lại mặc kệ, treo tập đoàn Đông Minh ở trên đỉnh núi cao tít còn anh nhàn nhã xuống núi dạo chơi.

Có chuyện gì vậy chứ?

Mọi người ai nấy đều sôi nổi tò mò, nhưng rõ ràng Trần Thanh Xuyên không cho bọn họ lời giải thích mà họ cần, anh gọi Ngô Thiến Thiến một tiếng rồi chuẩn bị rời đi.

Mà Chiêm Đông Minh bên kia không buồn đi lấy tài liệu đấu giá mà nhanh chóng đuổi theo Trần Thanh Xuyên, đưa tới chỗ không người, đơn độc chất vấn anh.

“Sếp Trần, cậu cố ý lừa tôi, treo tôi trên đỉnh núi. Nếu nói theo thủ đoạn thương trường thì cũng không có gì, dù sao chúng ta cũng là đối thủ cạnh tranh của nhau. Nhưng nói đến phẩm chất thương nhân thì thủ đoạn này của cậu cũng quá ác liệt, hành vi của cậu rõ ràng là hại người hại mình.”

Bị Trần Thanh Xuyên vây lại, Chiêm Đông Minh không tức giận, ngược lại ông ta cho dù đã thua cũng bội phục thủ đoạn của Trần Thanh Xuyên. Đầu tiên là hạ mình trước kẻ địch, sau đó lại tiếp tục làm kẻ tiểu gia ki bo trong hội đấu giá, chỉ tăng giá mười mười một triệu, tăng tới khi mọi người đều tưởng đó là thói quen, thì lại bất ngờ ra giá gấp bội lên tới tám tỷ, lấy hiệu quả bất thình lình để gây chấn động tâm trí người khác.

Ngay sau đó lại lợi dụng ba lần báo giá của người chủ trì đấu giá, khiến cho Chiêm Đông Minh bị áp lực tâm lý, dùng sự không biết để dụ dỗ ông ta tiếp tục tăng giá.

Trần Thanh Xuyên đã làm mọi thứ cực kỳ đẹp, Chiêm Đông Minh ông ta nhờ phước của anh, đã xem thường Trần Thanh Xuyên nên phải nhận lỗ nặng, ông ta chấp nhận.

Nhưng mà Trần Thanh Xuyên làm như vậy hoàn toàn là hại mình hại người, anh động chạm tới tập đoàn Đông Minh nhưng cũng đâu có lợi lộc gì cho tập đoàn Đại Minh cơ chứ? Nếu lúc trước hai tập đoàn có thù oán gì với nhau thì làm như vậy cũng không có gì đáng trách cả. Nhưng trước đó không hề có thù hằn, thậm chí còn chẳng tiếp xúc gì với nhau cả, thế nên hôm nay Trần Thanh Xuyên chơi ông ta một vố như vậy, trong lòng ông ta cực kỳ khó chịu, ông ta rất coi thường nhân phẩm của Trần Thanh Xuyên.

Đối mặt với cơn tức giận chất vấn của Chiêm Đông Minh, Trần Thanh Xuyên lại mỉm cười ha ha nhẹ nhàng vỗ sau lưng ông ta.

“Sếp Chiêm, ông đừng tức giận làm gì, thương trường thôi mà, làm gì có chuyện hại người hại mình cơ chứ, vậy không phải là kẻ khốn nạn hay sao.”

“Ông là người đi trước, tôi cũng không giấu giếm trước mặt ông nữa, thật ra thì công ty bán mảnh đất kia… Cũng là của tôi.”

Trong lòng Chiêm Đông Minh lập tức thấy hẫng một nhịp, hại người hại mình ư? Không hề, Trần Thanh Xuyên được lợi rất lớn, hơn nữa còn là lợi nhuận siêu khủng.

Anh lừa Chiêm Đông Minh một phen này, giống như cắt miếng thịt lớn mấy tỷ trên người tập đoàn Đông Minh, miếng thịt này ăn không ngon hay sao?

Rốt cuộc Chiêm Đông Minh cũng hiểu rồi, hiểu rõ rồi, người ta đâu có hại người hại mình, người ta còn được lợi lớn kia kìa.

Nhưng có một điểm ông ta vẫn không hiểu được…

“Vậy nếu như cậu ra giá tám tỷ mà tôi không tăng thì sao, lẽ nào cậu tự mình giao tay trái sang tay phải, bỏ ra toàn bộ phí đấu giá cả trăm triệu à? Cậu đừng có nói với tôi là cậu là kẻ không có đầu óc như vậy nhé, thế thì tôi sẽ rất thất vọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.