Rể Quý Trời Cho

Chương 771: Chương 771: Đàn ông không được nói mình không được




“Chồng à, anh mau lại đây đi, sao cứ đứng cạnh cửa sổ thở dài mãi thế, lẽ nào anh không còn yêu em nữa sao?”

Trong một khách sạn cao cấp ở thành phố An Dương, Hứa Bích Hoài nằm trên giường, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng, dáng người lồi lõm đều lộ ra hết.

Nhìn Hứa Bích Hoài lúc này trông cực kỳ có sức sống, khuôn mặt đỏ bừng, tràn đầy hứng thú, ánh mắt long lanh nhìn Lâm Thanh Diện, ẩn ý đưa tình.

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ xoay người, nhìn Hứa Bích Hoài nằm trên giường, cầu xin: “Vợ à, hôm nay đã làm ba lần rồi, em tha cho anh đi, nếu làm nữa thì dù là thần tiên cũng không chịu nổi đâu.”

Mặt Hứa Bích Hoài lộ vẻ ngượng ngùng, nói: “Aiya, không biết vì sao hôm nay em rất muốn gần gũi với anh, hiếm khi em có hứng thú như vậy, làm thêm vài lần thì có sao.”

Lâm Thanh Diện rùng mình, cảm thấy Hứa Bích Hoài bây giờ hoàn toàn khác trước đây. Trước kia cô luôn dè dặt và hướng nội, cô chưa bao giờ không kiềm chế được như vậy, mà sở dĩ cô trở nên như vậy chính là do mảnh gỗ màu đen lấy được từ chỗ đại sư Thiên Long hôm ấy.

Quan sát mấy ngày nay, anh phát hiện mảnh gỗ đen này đúng là có tác dụng cải thiện tinh thần, đeo bên mình thời gian dài sẽ giúp ngủ ngon hơn, hơn nữa có thể khiến người đang mệt mỏi có thể lập tức thả lỏng tinh thần.

Cho nên mấy ngày nay anh đã đặt mảnh gỗ màu đen bên cạnh gối, chất lượng giấc ngủ của anh và Hứa Bích Hoài đều được cải thiện rõ ràng.

Thậm chí Hứa Bích Hoài còn cảm thấy da mình cũng trở nên đẹp hơn vì mảnh gỗ này.

Nhưng tối qua Hứa Bích Hoài lại mơ thấy mình đang ăn đùi gà, hơn nữa còn là loại đùi gà làm cho người khác nhìn thấy mà chảy nước miếng, theo Hứa Bích Hoài nói, cô mơ hồ cảm thấy nửa đêm mình chảy nước miếng.

Sáng nay khi ngủ dậy, Lâm Thanh Diện phát hiện mảnh gỗ đen thiếu mất một mảnh nhỏ, trên đó có một hàng dấu răng đều tăm tắp, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn tối qua khi Hứa Bích Hoài nằm mơ đã coi mảnh gỗ là đùi gà mà gặm rồi.

Vốn dĩ Lâm Thanh Diện cảm thấy mặc dù mảnh gỗ này thần kỳ nhưng dù sao cũng chỉ là một mảnh gỗ, ăn một miếng nhỏ cũng không sao.

Nhưng không lâu sau, Hứa Bích Hoài trở nên bất thường, cô bắt đầu nói với anh rằng hôm nay rất có “hứng thú làm tình” nên không ra ngoài chơi nữa, chơi ở khách sạn là được rồi.

Lúc đầu Lâm Thanh Diện vẫn cảm thấy bình thường, nhiệt tình làm với Hứa Bích Hoài, nhưng sau ba lần, anh phát hiện cô không bình thường, hôm nay tinh thần và thể lực của cô thực sự quá dồi dào.

Lâm Thanh Diện cho rằng sức khoẻ mình vẫn rất tốt, lại tu luyện huyền kình, dù thế nào đi nữa trong chuyện này anh cũng không thể thua một cô gái yếu ớt là Hứa Bích Hoài được.

Nhưng bây giờ anh thực sự không chịu đựng nổi, ba lần là đã đã đến mức kiệt quệ, nếu là trước kia Hứa Bích Hoài đã cầu xin dừng lại từ lâu rồi, nhưng hôm nay cô vẫn có cảm giác chưa được thoả mãn, cơ thể rất bất thường.

Lý do duy nhất Lâm Thanh Diện có thể nghĩ ra là mảnh gỗ với nguồn gốc không rõ ấy, dù sao thì sau khi Hứa Bích Hoài ăn nó xong mới thành ra thế này.

“Chồng à, mau tới đây đi, dù sao hôm nay cũng không ra ngoài, anh sợ cái gì, không phải là anh không được đấy chứ?” Hứa Bích Hoài lại gọi Lâm Thanh Diện.

Khoé miệng Lâm Thanh Diện giật giật, trong lòng thẩm mắng một tiếng, thầm nghĩ mình mới hơn hai mươi tuổi, không thể mới vây mà đã sợ, không phải chỉ thêm vài lần nữa sao, có gì ghê gớm chứ? Ở trước mặt vợ mình, sao anh có thể mình không được?

“Ông đây không tin hôm nay không xử lý được em, dám nói anh không được à, anh sẽ cho em thấy sự lợi hại của chồng em!”

Nói xong Lâm Thanh Diện đi về phía giường.

Đồng thời, anh âm thầm quyết định, dù mảnh gỗ kia có tác dụng thần kỳ hơn nữa cũng không bao giờ để ở đầu giường nữa, nếu có một ngày Hứa Bích Hoài nằm mơ thấy cả bàn ăn rồi ăn hết cả mảnh gỗ này, khi ấy có lẽ anh cũng không cần sống nữa.

Khi Lâm Thanh Diện mệt mỏi thì ở khu vực trung tâm thành phố An Dương, trong một căn biệt thự sang trộng.

Một người đàn ông mặc vest đang đứng bên cửa sổ, trong tay cầm một tập tài liệu, trên ghế sofa phía sau có khoảng mười mấy người đang ngồi, sắc mặt ai nấy đều khá nghiêm túc, bầu không khí của cả căn biệt thự có vẻ căng thẳng tột độ, không ai dám phát ra tiếng động.

Mọi người ở thành phố An Dương đều biết căn biệt thự này thuộc về nhà họ Trương, trước đây biệt thự nhà họ Trương luôn rất náo nhiệt, lúc nào cũng có người đến tặng quà, tiện thể tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, biệt thự nhà họ Trương đã trở nên vắng vẻ nhiều.

Nhà họ Trương là gia tộc đầu tiên của thành phố An Dương, nắm giữ huyết mạch kinh tế của toàn thành phố. Mặc dù thành phố An Dương không phải đô thị quốc tế lớn như Kinh Đô nhưng cùng với sự phát triển của nước nhà, thành phố An Dương cũng được coi là thành phố hạng ba phát triển tương đối tốt, núi Ngọc Bình cũng là do nhà họ Trương khai phá, phát triển.

Thời gian này vì chuyện của đại sư Thiên Long mà núi Ngọc Bình bị phong toả, đương nhiên nhà họ Trương bị ảnh hưởng nhiều nhất.

Mặc dù nhà họ Trương có rất nhiều sản nghiệp ở thành phố An Dương nhưng khu du lịch núi Ngọc Bình chiếm gần một nửa tổng nguồn lợi nhuận của gia tộc nhà họ Trương.

Bây giờ núi Ngọc Bình bị phong toả, mặc dù nhà họ Trương đã lập tức phủi bỏ quan hệ với đại sư Thiên Long nhưng chuyện này cũng ảnh hưởng đến nhà họ Trương, cho nên toàn bộ gia tộc đều chìm trong bầu không khí ảm đạm.

Người đứng trước cửa sổ lúc này chính là người chèo lái nhà họ Trương hiện nay, Trương Đồng Phát, trong tay hắn chính là những khoản lỗ mấy ngày nay của nhà họ Trương, nhìn con số trên đó mà ông ta đã có cả ý định giết người.

Một lúc lâu sau, Trương Đồng Phát ném tập tài liệu trong tay xuống đất rồi điên cuồng hét lên: “Con mẹ nó, ông đây làm việc vất vả để gây dựng sự nghiệp bao nhiêu năm mà lại bị huỷ hoạt như thế. Đại sư Thiên Long đáng chết, muốn đó, muốn phụ nữ có thể nói với tôi, sao lại làm chuyện đáng xấu hổ như vậy, bây giờ thì hay rồi, ông ta chết rồi vẫn còn làm liên luỵ đến cả nhà họ Trương chúng ta, bây giờ tôi thật sự muốn đào mộ ông ta lên quất cho vài roi!”

Mọi người trong biệt thự thấy Trương Đồng Phát nổi giận thì cũng không dám nói gì, lúc này có một người bước vào biệt thự, thấy Trương Đồng Phát đang bốc hoả thì vội vàng nói: “Ông chủ, ông đừng giận, chúng tôi đã tìm ra kẻ đánh bại đại sư Thiên Long, vạch trần chuyện của ông ta với mọi người rồi, cậu ta đang ở thành phố An Dương này.”

Nói rồi người đó vội bước tới trước mặt Trương Đồng Phát, cầm điện thoại tìm một bức ảnh cho ông ta xem.

Trong bức ảnh là Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đang dạo chơi trong phố đồ cổ của thành phố An Dương.

“Mặc dù không biết vì sao video đăng lên mạng hôm đó lại biến mất, nhưng người của chúng ta đã lưu lại một video, qua so sánh, chúng tôi có thể xác định người đánh bại đại sư Thiên Long chính là người đàn ông trong ảnh, hơn nữa chúng tôi đã cho người tìm được hai người tận mắt trông thấy người đánh bại đại sư Thiên Long, theo hai người bọn họ nói thì họ đều biết người đó.”

Nói xong người đàn ông lại lướt trên màn hình, một bức ảnh khác xuất hiện, trên đó là Lý Đồng Dương và Triệu Manh.

“Tôi đã giữ hai người ấy lại, thời gian này họ sẽ không rời khỏi thành phố An Dương được đâu. Ông chủ, chúng ta thật sự phải ra tay với kẻ đầu sỏ sao? Cậu ta là người có thể giết được đại sư Thiên Long đấy.” Người đó lo lắng nói.

Trương Đồng Phát hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cho dù có mạnh hơn thì thế nào, nếu không có hắn thì sao nhà họ Trương lại tổn thất lớn thế này, mối thù này nhất định phải báo.”

“Không đánh lại hắn thì chúng ta có thể dùng tiền để đối phó với hắn, tôi không tin gia sản kếch xù của mình lại đấu không lại một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.