Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 162: Chương 162: Cô nghiện đánh người sao?




“Anh!” Phó Tuyết Thảo giận giữ, lần thứ hai vung tay tát tới.

Mục Điệp dễ dàng chặn lại, nheo mắt lanh lẽo, giọng trầm thấp: “Cô Phó, cô nghiện đánh người sao? Tôi sẽ không tính toán với phụ nữ, cô cũng nên biết điều chút đi. Hơn nữa, cũng không phải cô không đạt được gì, dù gì thì video mà Lương Hạnh dùng để uy hiếp cô, không phải cô đã xóa rồi sao?”

Phó Tuyết Thảo giật mạnh tay thoát khỏi khống chế của anh ta, ánh mắt đầy lửa giận, cười nhạo: “Anh nghĩ anh là ai? Bị anh đùa bỡn một lần, còn có lần sau sao? Anh không sợ tôi cho Lương Hạnh nhìn thấy bộ mặt thật của anh, tới khi đó có muốn cũng không thể đến gần cô ta sao?”

Mục Điệp nhìn cô ta, căm ghét nhíu mày.

Sao lúc trước anh ta lại hợp tác cùng người ngu xuẩn nhu vậy, ngoài trừ ngang ngược tùy hứng, một chút đầu óc cũng không có.

“Cô nghĩ là mục đích của tôi là cô ấy sao?” Anh ta nở nụ cười rét lạnh, biểu tình của anh ta bị khuất lấp trong căn phòng tối tăm, tựa như sương mù mờ mịt, ngột ngạt đầy bức bách.

“Nhưng tôi biết mục đích của cô là cô ấy. Nếu cô vẫn ngoan cố như vậy, Cô Phó, tôi tin rằng đến ba cô cũng không cứu được cô đâu.”

Dứt lời, bóng người trong phòng mở cửa rời đi.

Gương mặt tươi cười của Phó Tuyết Thảo trở nên cực kỳ khó coi, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt

Một người phụ nữ thôi mà, cô ta không tin cô ta không thể trị được.

……

Mục Điệp rời khỏi KTV, vừa lúc nhìn thấy xa xa Triệu Mịch Thanh và Lương Hạnh cùng xuống xe trước công ty Long Đằng, anh ta lấy lại bình tĩnh, đưa mắt nhìn vài giây, rồi chuyển bước rời đi.

Mục đích của anh ta đúng là không phải cô, trước đó không phải bây giờ cũng không, nhưng anh ta vẫn muốn đi lấy thứ mình muốn,

Lương Hạnh tiến vào công ty, vừa vặn va phải Mục Điệp, cô ngẩn người: “Cậu không phải đang làm việc sao, ở chỗ này làm gì?”

“Giúp đồng nghiệp mua đồ ăn sáng.” Mục Điệp nâng túi trong tay lên, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc, quan tâm hỏi: “Chị không sao chứ?”

Vẻ mặt Lương Hạnh hơi đổi, nghiêm nghị nói: “Đi theo tôi.”

Đại sảnh tầng trệt dưới cao ốc văn phòng là khu vui chơi, Lương Hạnh tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống: “Cậu cũng ngồi đi.”

Mục Điệp nhìn cô, đem đồ đặt lên bàn rồi ngồi xuống, cẩn thận nhìn cô: “Chị Hạnh, chị ổn không? Không phải tại em giao chị cho Triệu Tổng, nên chị tìm em tính sổ đấy chứ? Tại lúc đó…”

“Không phải!” Lương Hạnh bình tĩnh ngắt lời anh ta, do dự đôi chút rồi mới cất lời: “Tôi muốn hỏi cậu, tại sao cậu biết tối qua tôi gặp chuyện?”

Mắt Mục Điệp đảo một vòng, đầy vô tội nhìn cô: “Không phải chị bị sốt sao?”

“Mẹ kiếp! Đừng có giả bộ nữa, tôi muốn nghe sự thật, tôi đã nhìn thấy cậu, chuyện gì xảy ra cậu nhất định hiểu rõ.” Lương Hạnh nhìn anh ta chăm chăm.

Mục Điệp bị dọa gương mặt trắng bệch, cuống quít giải thích: “Em không biết gì hết…tối qua em đi theo chị, nói được mấy câu thì đột nhiên chị ngất xỉu, làm em giật cả mình, lúc đó mặt chị rất đỏ, cả người lại nóng hầm hầm, em tưởng chị bị sốt nên đưa chị về lại phòng, đúng lúc Triệu tổng gọi đến nên em giao chị cho anh ấy luôn.”

Anh ta nói xong, rồi tỏ vẻ không hiểu gì cả nhìn cô.

Lương Hạnh nhướng mày, nghiêng đầu hỏi: “Hết rồi à? Lúc tôi nói chuyện với cậu vẫn còn bình thường sau đó lại đột nhiên ngất xỉu, say rượu cũng không nhanh đến vậy, thế mà lại sốt? Cậu không thấy có gì lạ sao?”

Mục Điệp giống như càng khó hiểu, hai tay khoanh trước ngực, kỳ quặc hỏi: “Có gì lạ sao? Đây cũng không phải lần đầu chị bị vậy? Em còn định nói với chị đây, chị cứ nói thẳng với Quý tổng đi, bị ốm hai lần trong ba ngày như vậy không tốt lắm đâu. Tốt nhất chị nên ở nhà nghỉ dưỡng sinh con đi.”

“…”Lương Hạnh nghẹn họng, nhất thời hết biết nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.