Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 148: Chương 148: Thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn xe




Chỉ là cô đã đi rất xa rồi cũng không phát hiện được ở đằng sau một cây cổ thụ có một bóng dáng màu đen chậm rãi đi ra, cao lớn thon dài, mũ lưỡi trai ở trên đầu đè xuống cực kỳ thấp, nhìn chằm chằm và phương hướng cô vừa đi khỏi, bàn tay đang rủ xuống nắm chặt thành quyền.

Trong một vị trí hẻo lánh của nghĩa trang, Lương Hạnh đi dọc theo quốc lộ ở bên ngoài cả một hồi cũng không phát hiện ra bóng dáng xe taxi, cô vừa đi vừa suy nghĩ vừa nhìn xung quanh, lại tiếp tục đi dọc theo con đường.

Con đường rộng lớn chạy đi chạy về cũng không có mấy chiếc xe, thân ảnh nhỏ nhắn chậm chạp của cô đi ở ven đường lại càng lộ ra vẻ nhỏ bé.

Ở ngã tư đường, cô đứng đó mấy giây, thấy đèn ở đối diện đã trở thành màu xanh, hững hờ cất bước đi về phía trước.

Bỗng nhiên không biết có một chiếc xe lao ra từ chỗ nào, lái xe với một tốc độ cực kỳ nhanh chạy về phía của cô.

Khóe mắt của Lương Hạnh cảm nhận được, quay đầu qua nhìn sang, hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe màu xám đang chạy vô cùng nhanh, trong đại não nháy mắt trống rỗng, tay và chân đều cứng ngắc.

Cô lúng túng muốn tránh đi, bỗng nhiên đột nhiên một chiếc xe ô tô màu đen lao ra từ bên cạnh cực kỳ nhanh, thuận thế dừng lại trước mặt của cô, chặn chiếc xe kia lại.

“Uỳnh!”

Một tiếng vang lên thật lớn, Lương Hạnh bỗng nhiên bị đánh thức, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, giật hết cả mình.

Người ở trong chiếc xe màu đen đẩy cửa bước xuống xe, nhanh chóng đi đến trước mặt của cô, hơi thở bất ổn hỏi: “Cô Lương, cô không sao chứ.”

Lương Hạnh nghe thấy giọng nói, ngước mắt lên nhìn, trong nháy mắt hai mắt trợn to: “Nghiêm, Nghiêm Minh?”

Nhưng vào đúng lúc này âm thanh động cơ lại đột ngột vang lên, chiếc xe màu xám đó đã chạy xa, căn bản để cho người ta không đuổi kịp.

Lương Hạnh không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn: “Anh ta... anh ta cứ chạy như vậy đó à?”

Chạy trốn giữa ban ngày ban mặt, người này to gan như vậy?

Nghiêm Minh nhìn phương hướng xe rời đi, vẻ mặt nghiêm túc hai mắt hơi híp lại, giọng nói nhàn nhạt: “Cô Lương, lúc nãy cô có nhìn thấy ở trên xe là ai không?”

Lương Hạnh nhíu mày: “Không nhìn thấy rõ... hình như là anh ta mặc đồ màu đen, có mang theo mũ nữa, không nhìn thấy gì hết.”

Hơn nữa, lúc đó tốc độ xe quá nhanh, cô cũng hoảng loạn không có chú ý cái gì hết.

Như vừa mới tỉnh lại, cô nhìn anh ta từ trên đầu xuống dưới, lo lắng hỏi: “Lúc nãy anh không có sao đó chứ, có bị đụng vào đâu không?”

“Tôi không sao đâu.” Nghiêm Minh lắc đầu, sau đó xoay người lại quan sát chiếc xe.

Lương Hạnh cũng đuổi theo, đi vòng quay đầu xe mới phát hiện một bên thân xe khác bị lõm vào một lỗ, gương mặt xinh đẹp trắng bệch thêm mấy phần: “Nghiêm trọng như vậy luôn.”

Trong lòng lập tức dâng trào ra cảm giác suy nghĩ mà thấy sợ, một cái va chạm này nếu như đụng vào trên người cô, ngày hôm nay cô còn có thể sống sót trở về không đây?

Cô nhìn nhìn vào trong xe, túi khí an toàn cũng đã bị bắn ra ngoài, không khỏi lo lắng nhìn về phía Nghiêm Minh: “Anh thật sự không có việc gì hả?”

Nghiêm Minh nhíu đôi mày kiếm lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì đó, dường như là không nghe thấy.

Đôi mắt của Lương Hạnh hiện lên một tia thắc mắc khó hiểu, đưa tay qua ở trước mặt của anh ta, thấp giọng nói: “Sao vậy, có vấn đề gì không?”

Nghiêm Minh chớp mắt nhìn về phía cô, lắc đầu nói: “Không có gì đâu, để tôi gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông xử lý một chút. Cô Lương, chắc có lẽ là phải kéo dài thời gian của cô một chút.”

“Việc này là do tôi đã tạo thành, cái gì mà làm chậm trễ hay không chậm trễ chứ, anh gọi điện thoại trước đi.” Lương Hạnh khôi phục lại sự bình tĩnh, cười nhạt nói.

Nghiêm Minh gật đầu bước ra phía trước mấy bước, gọi cuộc điện thoại báo cảnh sát, sau đó lại trở về muốn khởi động xe một lần nữa.

Lương Hạnh nhìn chiếc xe bị đụng không nhẹ, vuốt tóc bên tai, cực kì có lỗi nói: “Xe này là của công ty anh hả, cám ơn anh đã cứu tôi một mạng nha, những tổn thất này cùng với tiền bồi thường cứ để tôi chịu trách nhiệm.”

Mặc dù là hiện tại cô đang rất hoảng loạn, nhưng mà ngày hôm nay người ta đã cứu cô một mạng, không, là ba cái mạng, có nói cái gì cũng không thể tăng thêm bất cứ phiền phức nào cho anh ta.

Nghiêm Minh cũng không từ chối ra mặt, vừa ngồi xuống kiểm tra xe vừa giải thích: “Đây là xe của công ty, có bảo hiểm rồi, cần phải đi rất nhiều quá trình, trong lúc nhất thời cũng không xác định được một con số thực tế, chờ tôi trở về xử lý rồi thì sẽ liên lạc lại với cô.”

Lương Hạnh vui vẻ đồng ý: “Được rồi, nhưng mà thật sự cảm ơn anh nha.”

Nếu không thì ngày hôm nay chắc chắn là cô sẽ xảy ra chuyện.

“Anh Triệu thuê tôi đến chính là vì đã bảo vệ cho cô Lương, sự an toàn của cô đương nhiên là quan trọng nhất, không cần phải cảm ơn tôi đâu.” Nghiêm Minh cười nhạt.

Nghe tới Triệu Mịch Thanh, nụ cười trên mặt của Lương Hạnh lại chậm rãi phai nhạt xuống: “Tôi rời khỏi công ty là anh liền phát hiện rồi cho nên mới theo tôi đến đây?”

Nghiêm Minh đứng dậy phủi bụi bẩn ở trên tay, biểu cảm gần như là không hề có dao động gì: “Là anh Triệu không yên lòng để cô Lương một mình đi xa nhà.”

Lương Hạnh nhìn người đàn ông tuấn tú ở trước mặt, sắc mặt rất bình tĩnh, nhẹ nhàng cười nhạo nói: “Anh nghe lời anh ta quá đó nha, nếu như tốc độ lúc nãy của chiếc xe đó nhanh hơn một chút, anh không chết thì cũng tàn phế một nữa nằm ở trong bệnh viện rồi, có hối hận làm chuyện này không?”

Nghiêm Minh giật mình không để ý, trả lời lại: “Tôi cũng không phải là dựa theo trình độ mà kiếm cơm giống như là cô Lương, đây là nghề nghiệp của tôi, tiền lương của anh Triệu đủ để cho tôi mạo hiểm như vậy, cho dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tôi nghĩ là anh ấy cũng sẽ không bạc đãi tôi đâu.”

“Anh không nghĩ tới bạn gái của anh hả?” Đôi mi thanh tú của Lương Hạnh nhăn lại.

Nghiêm Minh kỳ quái liếc nhìn cô, sau đó cụp mắt xuống rồi hời hợt phun ra mấy chữ: “Cô ấy sẽ hiểu mà.”

“...”

Quả nhiên là Lương Hạnh không thể tưởng tượng được mà trừng to mắt nhìn anh ta.

Nếu như anh ta thật sự yêu bạn gái, vậy thì sẽ để cô ta lo lắng à? Sẽ để cho mình mạo hiểm? Để ý tới hiểu hay không hiểu gì đó? Nửa đời sau cũng không cần nữa hả?

Anh ta cũng không phải là quân nhân, hi sinh vì nước.

Thật sự rất muốn mắng một câu, nhưng mà nghĩ đến công việc riêng của người khác thì có liên quan gì tới cô, quan điểm mỗi một người đều không giống nhau, cô có gì để chất vấn.

Nghiêm Minh dường như là có làm như thế nào cũng không nghĩ tới tự mình thuận miệng nói một câu trực tiếp thay đổi hình tượng ở trong lòng của Lương Hạnh.

Sau đó Lương Hạnh không hề trò chuyện với anh ta một câu nào nữa, im lặng đứng ở hiện trường xảy ra tai nạn, mắt nhìn bốn phía, trong đầu cũng đang suy nghĩ đến chuyện lúc nãy, nhưng mà càng ngày càng cảm thấy không thích hợp.

Ở vùng ngoại ô, trên con đường cái rộng như vậy, vừa đi vừa về, cũng không có bao nhiêu xe chứ đừng nói tới là có người đi đường chứ đừng nói là cô cũng không phát hiện ra một bóng người, lúc nãy người lái xe kia mắt bị mù hay là mắt quá sáng nhìn chằm chằm vào cô mà đụng?

Trong lúc cô đang suy nghĩ, Nghiêm Minh bỗng nhiên nhìn về phía cô, nhíu mày hỏi: “Gần đây bên cạnh cô Lương có xảy ra chuyện gì kỳ quái hay không?”

“Chuyện kỳ quái hả?”

Lương Hạnh như có điều suy nghĩ hai giây, chậm rãi lắc đầu.

“Ví dụ như là theo dõi đó?” Ánh mắt của Nghiêm Minh trở nên thâm sâu.

Lương Hạnh biến sắc: “Anh cũng nhìn ra chuyện lúc nãy có vấn đề hả?”

Quả nhiên là cô đoán không sai.

Chẳng lẽ là ba của cô vẫn còn có kẻ thù, vậy mà có thể theo dõi đến Lâm Thành.

Trong lòng của Lương Hạnh lành lạnh, sống lưng trở nên lạnh lẽo, bỗng nhiên có chút lo lắng cúi đầu vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi qua cho mẹ.

Lo lắng chờ đợi mười mấy giây, ở phía bên kia vừa nhấn nghe thì cô vội vàng lên tiếng nói: “Mẹ?”

“Hạnh, sao con đột nhiên lại gọi điện thoại về vậy?”

Lương Hạnh lo lắng hỏi: “Mẹ có ở nhà không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.