Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi

Chương 157: Chương 157: Thật sự coi ta như con mèo bệnh




“lão yêu nghìn năm, bà tốt nhất nên để ta đi, nếu không thì về sau đừng hối hận!” TDD có chút không nhãn nại sờ sờ cái bụng căng tròn của mình.

Nếu không phải hiện giờ nàng đang mang thai, hoạt động mạnh sẽ làm bị thương đứa trẻ, thì nàng đã cùng bọn họ đánh một trận rồi.

Nhưng cảnh cáo của nàng đối với thái hậu hoàn toàn không có tác dụng, thái hậu nhìn thấy thủ hạ nhiều, khí thế cũng tăng cao.

“hừ! Ai gia sợ ngươi sao, nực cười! còn không mau kéo nàng ta xuống, ai gia muốn nhìn xem ngươi còn dám mạnh mồm không.” Thái hậu lạnh lùng ra lệnh, không để tâm đến lời cảnh cáo của TDD.

Lúc đám thị vệ giơ nanh múa kiếm, rầm rộ lao về phía TDD, TDD ngay lập tức phóng ám khí về phía tên thị vệ đang muốn bắt nàng, sau đó nhân cơ hội hắn đau đớn buông lỏng kiếm, nàng cướp lấy kiếm trong tay hắn, lao thẳng về phía thái hậu, đem lưỡi kiếm sắc lạnh kề bên cổ bà ta.

Chỉ trong một tích tắc, tất cả mọi người đều quay đầu lại, đám thị vệ hít một ngụm khí lạnh, thật sự không dám tin TDD lại có thể làm ra hành động như vậy.

Sắc mặt thái hậu ngay lập tức trở nên trắng bệch, vẻ đắc ý lúc nãy đã hoàn toàn tiêu biến, thậm chí toàn thân còn run rẩy.

Bà thật sự không thể ngờ được, TDD lại dám làm ra hành động như vậy với bà, chỉ cần một điểm này, bà cũng có thể xử nàng tội chết.

“TDD to gan, mau thả thái hậu ra, nếu không thì…..” tên thị vệ đứng đầu nói trước, chỉ là lời còn chưa nói xong, TDD hung ác trừng mắt một cái, ngân châm trong tay liền cứ thế bắn ra, cắm trúng vào giữa hai hàng lông mày.

Cả đám đông sợ hãi im lặng, TDD này thật sự là một tội phạm sát nhân, không coi vương pháp ra gì.

“Ngươi….Ngươi….ngươi mau thả ai gia ra!” thái hậu nhìn thấy thi thể phía trước, nỗi sợ hãi trong lòng lại càng tăng lên.

Người trước mắt này chính là TDD của 6 năm về trước, đánh không phản kháng, chửi không dám cãi lại sao? Tại sao lại hoàn toàn không giống nhau.

“Thả! Ta vừa nãy không phải đã cảnh cáo bà rồi sao? Là do bà không chịu nghe, ta cũng không muốn rước thêm phiền phức, là do lão yêu quái bà không biết điều, ép ta phải động thủ, bà thật sự coi ta là con mèo bệnh sao?” nói xong, nàng lại tăng thêm chút lực, chỉ thấy thái hậu kêu lên thảm thiết như giết lợn.

Khóe miệng TDD nhếch lên tạo thành một nụ cười giễu cợt, mới có đau một chút mà đã khóc đến long trời lở đất, khí thế hung hãn lúc đầu chạy đi đâu rồi? đúng là lão yêu quái chỉ biết cậy quyền thế.

“Cầu xin ngươi…buông thái hậu ra, người già rồi thân thể không khỏe, không chịu được sự kích động như vậy” một lão mama run rẩy nói.

TDD trừng mắt nhìn bà ta, chỉ thấy bà ta lại càng run rẩy, giống như là gặp phải quỷ.

“lão yêu nghìn năm, bà tuổi đã cao rồi, cũng không sống được bao lâu nữa, tích chút công đức cho bản thân đi, đừng suốt ngày dùng quyền thế đi ức hiếp người khác” TDD tốt bụng khuyên bảo, lại thấy thái hậu đã rơi vào nỗi sợ hãi không thể định thần lại, e rằng mới nãy nàng nói gì bà ta cũng không nghe thấy.

Lúc này, TDD đột nhiên gầm to lên một tiếng.

“ĐÃ NGHE THẤY CHƯA?” tiếng gầm phẫn nộ này, ngay lập tức dọa cho cho thái hậu đến nỗi nước tiểu cũng sắp chảy ra.

“Hiểu hiểu hiều….ta hiểu…” thái hậu toàn thân run rây vội vàng trả lời, ngay cả cách xưng hô là Ai gia cũng quên luôn.

Thậm chí, bà ta hoàn toàn không biết nghe hiểu cái gì, lại cứ gật đầu như máy, chỉ sợ làm TDD bực mình, sẽ giống với tên thị vệ ở dưới kia.

__Hồng Trần__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.