Đường Tăng càng nghĩ càng kích động:
- Bên ngoài mặt trời chiều ở phía tây, nhưng mặt trời trong Khổ Hải lại chưa chắc là phía tây ở bên ngoài...
- Cũng hoặc nói mặt trời trong Khổ Hải cũng không phải từ phía tây hạ xuống...
- Đúng, nhất định là như vậy! Thiền Nhân huynh quá thông minh.
Đường Tăng kích động hôn lên mặt Dương Thiền một cái, ngay lập tức mặt Dương Thiền đỏ bừng, vội vàng xoay người bỏ chạy.
- Ha ha ha ha...
Đường Tăng cười to.
Trước hắn nghĩ quá nheiefu, thực sự thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Nếu như Khổ Hải tự hình thành không gian, nhất định sẽ dựa theo quy luật vận chuyển riêng nào đó, không có khả năng vĩnh viễn không chuyển động.
Kể từ đó, phương hướng mặt trời trong Khổ Hải dĩ nhiên sẽ biến động bất cứ lúc nào, chí ít so với phương hướng của bên ngoài giới là biến động.
Mà nếu như bọn họ vẫn dựa theo hướng mặt trời chiều hạ xuống trong Khổ Hải di chuyển, rất có khả năng vẫn luôn đi vòng quanh Khổ Hải, kể từ đó, muốn đi ra ngoài, một vạn năm cũng không thể làm được.
- Đường ca, có chuyện gì lại cao hứng như vậy?
Bỗng nhiên một giọng nói dễ nghe từ phía trước truyền đến.
Đường Tăng sửng sốt, cảm thấy giọng nói này thật quen thuộc.
Đột nhiên một làn gió thơm kéo tới, một bóng hình xinh đẹp mặc trang phục màu trắng đã xuất hiện ở trước mặt Đường Tăng.
Không ngờ là bò cạp tinh, nàng cười ngọt ngào nhìn Đường Tăng.
- Là ngươi?
Đường Tăng sửng sốt:
- Ngươi không phải đi theo bên cạnh Nữ Oa nương nương sao?
- Đúng rồi, người ta thật vất vả mới len lén chạy trở về một lần.
Bò cạp tinh nói:
- Ngươi đi theo ta, chúng ta đi qua bên kia đi.
Nói xong nàng lại lôi kéo Đường Tăng đi về phía sau ngọn núi.
- Qua bên kia làm gì?
- Ngươi đi thì biết...
Bò cạp tinh hưng phấn kéo Đường Tăng vào trong một khe nứt của vách núi.
- Chờ một chút, ngươi muốn làm gì...
Trong khe nứt truyền ra tiếng kêu sợ hãi của Đường Tăng, sau đó lại nhìn thấy được từng món trang phục từ bên trong bị ném ra.
...
Ba giờ sau, bò cạp tinh tinh thần sảng khoái đi ra, mặt mày hớn hở, hạnh phúc, chỉ có điều tư thế bước đi của nàng có chút kỳ quái.
Liếc mắt nhìn bên trong vết nứt, bò cạp tinh cười nói:
- Đường ca, người ta lần sau lại tới tìm ngươi.
Vừa dứt lời, bò cạp tinh đã biến mất, trực tiếp rời khỏi Tam giới.
Sau khi bò cạp tinh rời đi không lâu, Đường Tăng cũng đi ra, chỉ có điều hắn bước đi lắc bên nọ đảo bên kia, hình như hai chân cũng có chút cảm giác như nhũn ra.
Trời ạ, thật sự không hổ danh là yêu tinh, thiếu chút nữa bị hút khô.
Trong lòng Đường Tăng thán phục, xem ra cần phải dùng chút thuốc bổ.
...
Rất nhanh, lại là mười ngày trôi qua.
Ngày này, trên ngọn núi trước đây Tôn Ngộ Không sinh ra, dây leo Hồ Lô trên giá gỗ, Hồ Lô lớn nhất tản ra ánh sáng giống như bảo thạch đỏ đã chín.
Đám người Đường Tăng đều đi đến nơi này, bọn họ đều muốn xem thử hài tử đầu tiên của Tôn Ngộ Không là thế nào.
- Thiếu chút nữa, vẫn thiếu chút nữa...
Âm thanh non nớt vang lên, Hồ Lô phát ra ánh sáng màu đỏ càng không ngừng lắc lư, hình như muốn rơi xuống, nhưng quá trình này chỉ có thể dựa vào mình, không thể mượn ngoại lực, nếu không sẽ phát sinh tình hình vừa sinh ra đã kém cỏi.
Giống như sâu lông muốn phá kén hóa thành bướm, phải dựa theo lực lượng của chính mình thoát khỏi cái kén, nếu bị ngoại lực hỗ trợ xé mở ra cái kén, chẳng những không có thể khiến cho nó sớm ra đời, ngược lại sẽ tăng nhanh tốc độ nó tử vong.
- Nỗ lực lên, đại tỷ nỗ lực lên...
- Đại tỷ nỗ lực lên...
Các Hồ Lô còn lại ê a, hỗ trợ cổ vũ.
Hồ Lô có ánh sáng màu đỏ lay động càng lợi hại hơn.
- Vút...
Cuối cùng, nó thành công vùng ra khỏi dây leo Hồ Lô, rơi xuống.
Cùng lúc đó...
- Ầm...
Một tiếng động rất lớn vang lên, thiên địa chấn động, toàn bộ Hoa Quả Sơn đều run rẩy, Hồ Lô phát ra ánh sáng bảo thạch đỏ trong nháy mắt tách ra.