Như Lai Phật Tổ hét lớn, toàn thân có ánh sáng màu vàng đột ngột phát ra, thân thể đều biến thành màu vàng kim, sau đó xông về phía Đường Tăng.
- Bất Diệt Chân Thân!
Thân thể Đường Tăng chấn động, nhìn bề ngoài không nhìn ra biến hóa gì, thật ra bên trong lại ẩn chứa uy năng vô cùng vô tận.
- Ầm!
Hai người đánh một quyền, sau đó đồng thời đưa chân ra, đầu gối va chạm vào nhau.
- Ầm.
Một tiếng động vang lên, hai người bị chấn động tới mức bắn ngược về phía sau, nhưng sau một khắc bọn họ gần như cùng lúc xoay người lượn vòng, một cước đánh về phía đối phương, cả hai tự nhiên ăn ý lạ lùng.
- Ầm...
Hai chân va chạm, bắp chân va chạm vào nhau khiến cho tia lửa bắn ra.
- Ầm ầm...
Hai tay của hai người nhanh như ảo ảnh, liên tục đánh ra, đánh cho hỗn độn khai thiên, thế giới mới sinh nổ tung.
Hai người chính là kỳ phùng địch thủ, ở trong hỗn độn đại chiến, ra tay không lưu tình, cả hai đều muốn tiêu diệt đối phương.
Thần quang bạo phát lên, trong tiếng ầm ầm, hai người đồng thời bay ngược ra, sau đó lại xông về phía đối phương, nhanh chóng ra quyền công kích vào chỗ hiểm.
Đường Tăng bất ngờ phát hiện, phương thức chiến đấu của hắn và Như Lai Phật Tổ không ngờ tương tự tới mức thần kỳ, hai người giống như thần giao cách cảm vậy, chiêu thức giống nhau, thói quen cũng tương tự.
Lúc này, Như Lai Phật Tổ hoàn toàn không rụt rè, hoàn toàn không quan tâm tới hình tượng của mình, chiến đấu đến phát cuồng, tức giận chân đánh ngang, đại khai đại hợp.
Đường Tăng cũng hoàn toàn không nhường bước, quyền cước phát sáng, nhiệt huyết sôi trào, cùng Như Lai Phật Tổ đại chiến.
- Ầm ầm ầm...
Hai tay của hai người giống như hoan nghênh giao kích quần chiến, trong nháy mắt Đường Tăng nắm cổ tay của Như Lai Phật Tổ, tay kia của Như Lai Phật Tổ cũng nắm một cổ tay khác của Đường Tăng, sau đó hai người đồng thời đụng đầu về phía đối phương.
- Ầm ầm...
Tia lửa bắn ra khắp nơi, hai cái đầu người giống như là chế tạo từ thần kim, va chạm vào nhau khiến không gian hỗn độn đều chấn động.
Trong tiếng ầm ầm, hai người đồng thời lùi về phía sau.
- Chết liệt...
Đường Tăng mắng to, cảm giác đầu óc choáng váng.
Như Lai Phật Tổ cũng xoa cái đầu trọc, căm tức nhìn Đường Tăng.
- Đây là có chuyện gì?
Đường Tăng kinh ngạc nghi ngờ, cảm giác Như Lai Phật Tổ giống như có thể hiểu rõ thói quen ra chiêu của hắn vậy.
- Thật kỳ quái sao? Kim Thiền Tử, chúng ta vốn là cùng cây sinh, sinh ra ở trong hỗn độn, vốn là h thểsong sin, vốn phải đồng thời trưởng thành, song song thành tựu Thánh Linh, nhưng lão vương bát Bàn Cổ kia không biết phát điên cái gì, một búa bổ ra hỗn độn, cũng bổ đôi chúng ta ra.
Như Lai Phật Tổ lạnh giọng nói.
- Làm sao có thể?
Đường Tăng kêu lên kỳ quái.
- Ngươi không nhớ rõ cũng là chuyện rất bình thường, khi đó bản tọa cũng mới vừa mở ra linh trí, nếu không phải bản tọa sớm thức tỉnh, tiếp nhận Huyền Hoàng ban đầu khai thiên địa, cũng sẽ không xuất thế trước ngươi.
Nói đến đây, Như Lai Phật Tổ đặc biệt tức giận:
- Lão vương bát Bàn Cổ kia một búa bổ ra hỗn độn, bổ đứt cuống rốn hỗn độn của chúng ta, phần lớn ngươi vẫn tính là hoàn hảo, bản tọa lại phải vội vàng sớm xuất thế! Dựa vào cái gì ngươi lại có thể nhờ vậy thu được các phật tán thành, bản tọa lại cần phải dựa vào để tranh đoạt cho chính mình?
- Ngươi nói chúng ta vốn là huynh đệ? Không thể như vậy được!
Đường Tăng kêu lên kỳ quái.
Dựa theo ý tứ của Như Lai Phật Tổ, hắn và Như Lai Phật Tổ vốn là song sinh, cũng chính là đứa con song sinh của hỗn độn, một khi xuất thế chính là hai Thánh Linh, nhưng trong lúc vô tình bị một búa của đại thần Bàn Cổ bổ ra cuống rốn, hai người bị ép phải chia lìa.
Hơn nữa, Đường Tăng đoán được, sở dĩ Như Lai Phật Tổ nhằm vào Kim Thiền Tử như vậy, rất có khả năng là bởi vì đố kị.
Hai người vốn đều là thần thai của hỗn độn, nhưng Như Lai Phật Tổ bị ép sớm xuất thế, bởi vì tiếp nhận Huyền Hoàng thiên địa mất đi khí tức Thánh Linh ban đầu.
Tuy rằng Kim Thiền Tử cũng bất ngờ sớm xuất thế, vẫn nắm giữ tiềm lực của Thánh Linh, Như Lai Phật Tổ vì vậy mà đố kị.
- Ngươi cảm thấy tại sao các thánh lại để cho chúng ta lấy kinh? Bởi vì chúng ta vốn là đứa con song sinh của hỗn độn, ngươi là hòn đá tảng, ta là tiếp nhận, đứa con song sinh liên hợp, kinh thiên động địa...
- Ngươi bớt chó má đi!
Đường Tăng kêu to, lại xông lên.
- Tới rất hay!
Như Lai Phật Tổ hoàn toàn không sợ hãi chút nào.
Hai người lại đánh nhau, từng chiêu đều là trí mạng, hoàn toàn không giống như huynh đệ, càng giống như là kẻ địch sinh tử hơn.