Đường Tăng vội vàng đứng lên, đi về phía đầu thuyền, phóng tầm mắt nhìn tới, ở dưới ý chí gia trì, thị lực của hắn kinh người, đêm tối ở trong mắt hắn sáng tỏ như ban ngày.
Chỉ thấy trên mặt biển ngoài vạn mét, xuất hiện rất nhiều cá thân thể cực dài, rất giống cá cờ ở trên Địa Cầu, nhưng lớn hơn cá cờ rất nhiều lần.
Chủ yếu nhất là, số lượng cũng không ít, có thể nhìn ra, nơi này hẳn là khu vực loại cá cờ này sinh tồn, bọn hắn xâm nhập địa bàn của cá cờ.
- Chuẩn bị chiến đấu!
Tôn Ngộ Không quát.
- Không cần phiền toái như vậy!
Đường Tăng trực tiếp khiêng ra máy bắn đạn đạo.
- Oanh...
Đầu đạn kéo lấy đuôi lửa thật dài, xẹt qua trên không, rơi xuống trong biển ở ngoài vạn mét.
Ánh lửa chói mắt chiếu sáng hải vực phụ cận, ở khu vực rất xa cũng có thể nhìn thấy.
Trong tiếng oanh minh đinh tai nhức óc, không biết bao nhiêu cá cờ bị tạc bay, ở trên không trung liền biến thành bã vụn, huyết vũ cùng nước biển đồng thời bị sấy khô.
Mặt biển nơi đó lõm sâu mấy chục mét, sóng biển lăn lộn ra ngoài.
- Ầm ầm...
Nước biển ở bốn phương tám hướng bổ sung đến, lập tức tạo nên sóng thần cao mấy trăm thước, khuấy động bát phương, bầu trời nổi lên mưa to.
Một viên đạn đạo, trực tiếp oanh sát không biết bao nhiêu cá cờ, cá cờ còn lại lập tức bị dọa sợ, vội vàng rút đi.
- A, sư phụ thật lợi hại!
Sa Tăng reo hò nói.
- Quá tuyệt vời, không cần chiến đấu!
Trư Bát Giới cũng kêu to, mặc dù hắn không sợ, nhưng rất lười, trận chiến trước đó là mệt muốn chết hắn rồi.
Một pháo đẩy lui cá cờ, tốc độ của tàu biển không giảm, tiếp tục chạy tới.
Nhưng không lâu lắm, lại có hải thú ngăn cản ở phía trước, kia là Hải Xà, số lượng khổng lồ, đếm mãi không hết.
- Oanh...
Đường Tăng không nói hai lời, lần nữa khiêng đạn đạo ra, vô số Hải Xà thành tro, thu hoạch điểm kinh nghiệm phong phú.
Nhưng không có đi bao xa, bọn hắn lại bị ngăn cản, Đường Tăng tiếp tục oanh tạc, đạn đạo tựa như không cần tiền kích bắn.
- Rầm rầm rầm...
Tàu biển một đường tiến tới, Đường Tăng một đường oanh tạc, bắn quên cả trời đất, nước biển bốc hơi, không biết oanh sát bao nhiêu hải thú.
- Tiếp tục như vậy không phải biện pháp a.
Ngưu Ma Vương nói.
Đám người Tôn Ngộ Không cũng gật đầu, mới đầu bọn hắn còn bởi vì uy năng của đạo đạn mà rung động, nhưng thời gian dần trôi qua liền chết lặng.
Một đường đi tới, đều là các loại hải thú kinh khủng chặn đường, thực sự để cho người ta tức giận.
- Móa, chớ ép bần tăng!
Đường Tăng cũng có chút nổi giận.
Khi lại gặp được hải ngư chặn đường, Đường Tăng thật nổi giận, trực tiếp lấy ra một cái bình nhỏ.
- Sư phụ, đây là cái gì?
Trư Bát Giới tò mò hỏi.
- Virus!
Vẻ mặt Đường Tăng tràn đầy sát khí:
- Hơn nữa là loại sẽ truyền nhiễm kia!
Móa, Đường Tăng thật nổi giận rồi!