Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 745: Chương 745: Hải đảo (1)




- A?

- Đi trở về?

- Sư phụ, chúng ta đã đi ra xa như vậy, lại quay đầu, cũng muốn đi bấy nhiêu năm a.

Đám người Trư Bát Giới không chịu nổi rồi.

Nhưng ở dưới dâm uy của Đường Tăng, tất cả mọi người không thể không nhịn lấy mỏi mệt, lần nữa lên đường, bất quá lần này, bọn hắn lại quay người trở về.

- Đã đi xa như vậy, bây giờ đi về, có làm được cái gì, đến lúc đó còn phải đi lại một lần...

Vẻ mặt Trư Bát Giới đầy oán khí, rất muốn phản kháng.

Ngưu Ma Vương cũng muốn ăn vạ, chỉ hơi tốt hơn Trư Bát Giới một chút, những người còn lại còn tốt, đều chịu mệt nhọc, đặc biệt là Tôn Ngộ Không, mặc dù cũng lo lắng, nhưng lại chưa bao giờ có một câu oán giận.

Mà đúng lúc này, thời điểm sư đồ Đường Tăng dứt khoát kiên định quay người đi về, đột nhiên xảy ra dị biến, trước mắt xuất hiện một hải đảo khổng lồ.

- Ngao...

- Hải đảo...

Đột nhiên xuất hiện hải đảo, để Trư Bát Giới cùng đám người Ngưu Ma Vương quái khiếu.

Qua nửa ngày, bọn hắn mới rốt cục kịp phản ứng, cả đám trợn mắt hốc mồm.

- Cái này... Thật là hải đảo? Xuất hiện lúc nào a?

- Trước đó chúng ta rõ ràng từ phương hướng này tới, nhưng căn bản không có nhìn thấy hải đảo a.

- Thật kỳ quái, chúng ta lại hoàn toàn không có phát hiện hải đảo này, đó căn bản không hợp lý.

- Quá quỷ dị.

Tất cả mọi người giật mình, bao quát Đường Tăng, cảm giác hết thảy trước mắt khó mà lý giải.

Mặc dù Đường Tăng ngộ ra được khẩu quyết quay đầu là bờ, nhưng cũng không cách nào biết được, toà hải đảo kia xuất hiện lúc nào.

Trước đó Đường Tăng bởi vì một câu của Trư Cửu Muội, đột nhiên tỉnh ngộ, quay đầu là bờ, bờ nơi này cũng không phải là điểm xuất phát ở bờ biển, mà rất có thể là bỉ ngạn.

Bỉ ngạn cũng là bờ a, cái này cũng không mâu thuẫn.

Nhưng Đường Tăng lại không nghĩ rằng, bây giờ quay đầu, hoàn toàn chính xác nhìn thấy bờ, lại chỉ là bờ của một hải đảo, cùng bỉ ngạn không có bất kỳ quan hệ gì.

Bất quá hòn đảo này thật rất lớn, hiện tại bọn hắn cách bờ biển chỉ có vạn mét, mới ẩn ẩn nhìn thấy đường kính của hòn đảo.

Đoán sơ qua, đường kính của hải đảo này hẳn là mấy trăm dặm, đây là hải đảo thứ nhất bọn hắn nhìn thấy ở ba năm qua.

- Sư phụ, có lên bờ không?

Tôn Ngộ Không hỏi.

- Lên, đương nhiên phải lên, ôi, cái eo này của ta...

Trư Bát Giới đã không thể chờ đợi:

- Sư phụ, đi nhanh đi, hải đảo đột nhiên xuất hiện, ngộ nhỡ lát nữa lại đột nhiên biến mất liền thảm rồi.

Tôn Ngộ Không không để ý đến Trư Bát Giới, vẫn nhìn Đường Tăng, chờ Đường Tăng ra lệnh.

- Sư phụ người nhìn, mặt trời...

Bỗng nhiên Tiểu Bạch Long kinh hô.

Đường Tăng sững sờ, sau một khắc cũng biến sắc.

Bởi vì lúc này trời chiều, lại ở phía trước bọn hắn, mà không phải ở phía sau.

- Đây là có chuyện gì? Trước đó chúng ta rõ ràng đi hướng tây, làm sao bây giờ quay đầu, vẫn là ở hướng tây?

Ngưu Ma Vương quái khiếu.

- Đúng a, thật kỳ quái.

Sa Tăng vò đầu, vẻ mặt mê hoặc.

Duy chỉ có Đường Tăng như có chút suy nghĩ, bất quá mặc dù hắn ẩn ẩn bắt lấy cái gì, nhưng cũng nhìn không thấu.

- Lên bờ đi, nơi này đã có một hòn đảo, liền lên bờ chỉnh đốn một đoạn thời gian.

Đường Tăng nói.

- A!

- Sư phụ quá tốt rồi.

Tất cả mọi người đại hỉ, ngay cả Tôn Ngộ Không cũng không nhịn được reo hò, thực sự là ba năm đi đường quá mệt mỏi, còn mệt mỏi hơn toàn bộ lộ trình trước đó.

Lúc này, tám người cất bước tiến đến bên bờ.

Nơi này đã là biển cạn, thi thể quái ngư đến gần bãi biển ngàn mét liền không còn, bởi vì thi thể những quái ngư kia quá lớn, bị ngăn cản.

Phía trước sóng kích bãi cát, sóng cả cuồn cuộn, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài phong cảnh mỹ lệ, còn có cây dừa.

Vừa lên bờ, Trư Bát Giới cùng Ngưu Ma Vương thật hưng phấn phóng tới những cây dừa kia, hái xuống rất nhiều quả dừa.

Bọn hắn đã thật lâu không có ăn uống, xem như Thần Tiên cũng sẽ đói, đặc biệt là đi đường ở trong Khổ Hải, không có pháp lực duy trì, thể lực cũng sẽ tiêu hao.

Đi đường ba năm, tất cả mọi người cảm giác gầy đi rất nhiều cân.

- A, vì cái gì pháp lực của ta vẫn không có khôi phục?

Bỗng nhiên Ngưu Ma Vương kinh dị nói.

Ngưu Ma Vương nói, những người còn lại cũng bừng tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.