- Đúng vậy, pháp lực của ta cũng không có khôi phục.
Tiểu Bạch Long nói.
- Lão Tôn cũng vậy, vẫn không có pháp lực.
Tôn Ngộ Không nói.
- Đây có phải nói rõ, chúng ta vẫn ở trong Khổ Hải, không có chân chính rời đi Khổ Hải hay không?
Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn về phía Đường Tăng.
- Đây là có chuyện gì? Lão Trư ta còn muốn lên trời nhìn Hằng Nga muội muội giải buồn.
Trư Bát Giới buồn bực nói.
- Nhị sư huynh, hải đảo này rất lớn, hơn nữa còn có thực vật, nói không chừng sẽ có người, giải buồn không nhất định phải lên trời a.
Sa Tăng mở miệng nói.
- Người?
Ánh mắt tất cả mọi người sáng lên.
- Tiếp tục đi vào đảo.
Đường Tăng quả quyết nói.
Lần này tất cả mọi người không có ý kiến, mặc dù phải tiếp tục đi đường, nhưng bọn hắn rất có động lực, không còn phàn nàn nữa.
Sau khi ăn một đống hoa quả, bọn hắn tiếp tục lên đường, xuất phát về chỗ sâu của hải đảo.
Chờ mặt trời hoàn toàn rơi xuống, bọn hắn đã xâm nhập hơn mười dặm.
- Ngao... Sư phụ, pháp lực của ta giống như trở về!
Bỗng nhiên Ngưu Ma Vương quái khiếu một tiếng, hưng phấn nói.
- A, ta cũng thế.
- Ta cũng có pháp lực rồi, bất quá rất yếu, không bằng 1% thời kỳ toàn thịnh.
Những người còn lại cũng vừa mừng vừa sợ, còn mang theo một tia nghi hoặc.
Đường Tăng cũng cảm giác Khổ Hải áp chế yếu bớt, bất quá đối với hắn ảnh hưởng không lớn, bởi vì uy năng ý chí của hắn cường đại đến kinh khủng, khiến cho hắn ngay cả ở trong Khổ Hải cũng có thể thi triển pháp lực, chỉ bất quá phạm vi rất nhỏ.
Mà đi tới nơi này, phạm vi pháp lực ảnh hưởng biến lớn một chút.
Khi bọn hắn xâm nhập hải đảo hai mươi dặm, phát hiện pháp lực khôi phục một chút nữa.
- Pháp lực của ta trở về càng nhiều.
- Ta cũng thế...
- Chẳng lẽ là bởi vì tiến vào trong hải đảo, Khổ Hải ảnh hưởng nơi này bị suy yếu?
Tiểu Bạch Long suy luận.
- Có pháp lực liền tốt, lão Trư ta rốt cục có thể lên trời tìm Hằng Nga muội muội.
Trư Bát Giới hưng phấn nói.
- Ngốc tử, còn muốn làm heo một lần nữa sao?
Tôn Ngộ Không liếc xéo hắn.
- Ai cần ngươi lo.
Trư Bát Giới hừ hừ.
- Sư phụ, giống như có nhà.
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không kêu, xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên, thấy được phía trước sương mù.
Lúc này đã là ban đêm, sương mù lan tràn, không gian đen nhánh, ở trên hải đảo tĩnh mịch này có vẻ hơi quỷ dị.
- Không phải là yêu quái chứ?
Trư Bát Giới vội vàng lấy ra Cửu Xỉ Đinh Ba.
- Lão Tôn không cảm ứng được yêu khí.
Tôn Ngộ Không nói.
Đoàn người không có dừng lại, tiếp tục đi tới.
Lần này lại đi bảy tám dặm, rốt cục, bọn hắn thấy được một thôn xóm nhỏ, nơi này chỉ có bốn năm gia đình, hơn nữa cách nhau khá xa.
- Sư phụ, ta đi hỏi đây là nơi nào một chút.
Tôn Ngộ Không chậm rãi bay lên, bay về phía một gia đình cách gần nhất.
Rơi xuống trước phòng, Tôn Ngộ Không nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng không có người đáp lại.
Tôn Ngộ Không gia tăng cường độ, tiếp tục gõ cửa, lập tức phát hiện trong phòng truyền ra thanh âm huyên náo, nhưng vẫn không có người đáp lại, càng không có người mở cửa.
Tôn Ngộ Không giận, đột nhiên một cước đá văng cửa.
- A...
- Mau tránh...
Trong phòng truyền đến tiếng kinh hô, tựa hồ rất sợ hãi.