- Quên đi thôi.
Vẻ mặt của Trần Diên Nhi lý giải nói:
- Mỹ mạo của Diên Nhi ngươi cũng không phải không biết, nam nhân nhìn thấy có phản ứng, không phải rất bình thường sao?
- Ọe...
Nhị Lang Thần xém chút nôn ra.
Hoắc Thiên Nguyên nhíu mày trừng Nhị Lang Thần một cái, bất mãn hành vi của hắn, đồng thời cũng cảm thấy Trần Diên Nhi nói rất có lý.
Nữ nhân của mình mình tinh tường, mặc dù dung mạo không bằng Tam giới đệ nhất mỹ nhân Hằng Nga, nhưng tương xứng với Vương Mẫu nương nương, đồng thời bởi vì không phải trời sinh có khí chất cao quý, không giống Vương Mẫu nương nương quý khí bức người, cho nên dẫn đến rất nhiều nam nhân đều sẽ kìm lòng không được bị hấp dẫn.
Coi như thân phận của Trần Diên Nhi tôn quý, nhưng vẫn không thể ngoại lệ, không có biện pháp, nàng không phải trời sinh cao cao tại thượng, mà là đằng sau mới gả cho chưởng môn, trở thành chưởng môn phu nhân, mới thu hoạch được thân phận cao quý.
Trần Diên Nhi không giống Vương Mẫu nương nương, Vương Mẫu nương nương làm Tam giới chi mẫu, quý khí trên người cực kỳ khủng bố, rất nhiều Thần Tiên nhìn thấy Vương Mẫu nương nương, đều sẽ cảm giác mình thấp hèn, căn bản sinh không nổi lòng ái mộ.
Đương nhiên cũng sẽ có người cảm thấy Vương Mẫu nương nương xinh đẹp mỹ lệ, nhưng đều sẽ bị thân phận kinh khủng kia chấn trụ, không dám có suy nghĩ khác.
Trần Diên Nhi thấy Hoắc Thiên Nguyên còn có chút chần chờ, dịu dàng đi qua, ôn nhu nói:
- Được rồi, cũng không phải sự tình bao lớn, không cần thiết bởi vì chút chuyện nhỏ này liền phá hỏng quan hệ minh hữu vô số năm của Côn Luân tiên môn cùng Thiên Đình, Diên Nhi ủy khuất một chút vẫn có thể tiếp nhận.
- Diên Nhi, nàng thật tốt.
Hoắc Thiên Nguyên cảm động kéo tay nhỏ của Trần Diên Nhi.
- Ọe...
Nhị Lang Thần bỗng nhiên xoay người nôn mửa, nôn thật rồi:
- Ọe...
Nôn đến mật cũng phun ra, thật sự là nhịn không được, thật là buồn nôn, Hoắc Thiên Nguyên kia lại kéo tay Đường Tam Tạng nói nàng thật tốt...
- Ba con mắt, ngươi đến cùng có ý tứ gì?
Hoắc Thiên Nguyên thẹn quá thành giận quát, mình khó được cùng Diên Nhi nói một câu tâm tình, hỗn đản này lại ở nơi đó nôn mửa, quả thực là không cho mình mặt mũi.
- Không có việc gì không có việc gì, ngươi tiếp tục... Ọe...
Nhị Lang Thần vốn định nhịn xuống, nhưng nói hai câu, nhìn thấy vẻ mặt Trần Diên Nhi kiều mị tựa ở trên người Hoắc Thiên Nguyên… lại nôn.
- Hỗn đản, ngươi đến cùng có ý tứ gì?
Hoắc Thiên Nguyên cuồng nộ.
- Thật không có việc gì... Ọe... Ọe...
Nhị Lang Thần cưỡng ép nhịn xuống, đang muốn tiếp tục mở miệng, bỗng nhiên nhìn thấy Trần Diên Nhi hôn gió hắn một cái, triệt để nôn rồi, lần này là thật nhịn không được:
- Ọe...
- Rống! ! Bản tọa bổ ngươi!
Hoắc Thiên Nguyên thẹn quá hoá giận, giơ tay lên muốn một chưởng bổ chết Nhị Lang Thần.
- Chưởng môn, được rồi.
Trần Diên Nhi thấy không sai biệt lắm, vội vàng mở miệng nói:
- Có lẽ ngươi trách oan người ta, nói không chừng là thân thể người ta không thoải mái.
Hoắc Thiên Nguyên sững sờ, theo bản năng ngừng tay, bất quá lại không quá tin tưởng hỏi:
- Hắn là Thần Tiên, thân thể làm sao có thể không thoải mái?
- Có thể là ăn đồ vật bẩn gì không.
Trần Diên Nhi nói.
- Cái gì bẩn?
- Tỉ như, phân chẳng hạn.
Vẻ mặt Trần Diên Nhi chăm chú phỏng đoán.
- Ọe... Ngươi muốn...
Nhị Lang Thần giận dữ, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao chỉ Trần Diên Nhi.