- Cái gì?
- Quả nhiên là Thiên Đình, ghê tởm! !
Các Đạo Tổ phát cuồng, lửa giận đốt thẳng Cửu Trọng Thiên.
- Khinh người quá đáng, ta liền mang binh tiến đánh Thiên Đình, đòi hỏi một cái thuyết pháp!
Một Đạo Tổ gầm thét, muốn xông ra ngoài.
- Chờ một chút.
Trần Hoành vội vàng gọi Đạo Tổ kia lại.
- Vì sao ngươi ngăn ta?
Đạo Tổ kia có chút bất mãn.
Trần Hoành không để ý tới Đạo Tổ kia, mà nhìn về phía Trần Diên Nhi, hỏi:
- Diên Nhi muội tử, ngươi xác định người công kích ngươi, là Thái Thượng Lão Quân?
- Xác định cùng khẳng định, ta tận mắt nhìn thấy Thái Thượng Lão Quân giết chưởng môn, chẳng lẽ chuyện này cũng có thể là giả sao?
Vẻ mặt Trần Diên Nhi oán hận.
- Thế nhưng vì sao Thái Thượng Lão Quân lại muốn giết chưởng môn sư huynh, có mưu đồ gì?
Trần Hoành vẫn còn có chút nghi hoặc.
- Trần Hoành, ngươi có ý tứ gì? Ngươi cho rằng ta cái gì cũng không biết? Còn nữa, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi đang hoài nghi ta? Hoặc là nói ngươi và Thái Thượng Lão Quân là một, nếu không vì sao ngươi giúp Thái Thượng Lão Quân nói chuyện như thế?
Trần Diên Nhi nổi giận, không ngừng chất vấn, nói đến sắc mặt Trần Hoành đại biến, bởi vì vẻ mặt mấy Đạo Tổ ở chung quanh đều hoài nghi nhìn qua.
- Diên Nhi muội tử đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn biết tình huống rõ ràng mà thôi, không thể để cho chưởng môn sư huynh chết không nhắm mắt.
Trần Hoành vội vàng mở miệng giải thích.
- Có thể có hiểu lầm gì, ta tận mắt nhìn thấy chẳng lẽ còn giả sao?
Trần Diên Nhi cả giận nói:
- Ngươi khẳng định giúp cho Thái Thượng Lão Quân, đúng, trước đó ta nhìn thấy ngươi và Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân tiếp xúc qua, ngươi phản bội Côn Luân tiên môn?
- Cái gì...
- Trần Hoành ngươi...
Các Đạo Tổ khác hoàn toàn biến sắc.
- Diên Nhi muội tử chớ nói lung tung, loại chuyện này không thể nói lung tung được.
Trần Hoành giật nảy mình.
- Ta làm sao nói lung tung? Trước đó chúng ta vừa phát sinh xung đột với Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân, đằng sau có phải ngươi đi gặp Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân hay không?
Trần Diên Nhi quát hỏi.
- Ta đích xác đi gặp hắn, nhưng...
- Các ngươi nghe một chút, hắn quả nhiên phản bội Côn Luân. Trần Hoành đáng chết, ngươi vậy mà liên hợp người của Thiên Đình giết chưởng môn, đi chết đi!
Trần Diên Nhi phẫn nộ vỗ qua một chưởng.
- Oanh!
Pháp lực khuấy động, trong tiếng nổ, Trần Hoành một chút sự tình cũng không có, ngược lại Trần Diên Nhi bị đánh bay mấy ngàn mét.
- Phốc...
Phun máu tươi từng ngụm từng ngụm, thậm chí ngay cả nội tạng cũng phun ra ngoài không ít.
- Diên Nhi muội tử ngươi...
Trần Hoành sợ ngây người, mình chỉ phòng ngự mà thôi, căn bản không có xuất thủ công kích a, đây là có chuyện gì?
- Ngươi... Thậm chí ngay cả ta cũng muốn giết...
Trần Diên Nhi bi phẫn.
- Trần Hoành! ! !
Mấy Đạo Tổ còn lại đều sợ ngây người, sau đó cuồng nộ công về phía Trần Hoành.
- Dừng tay, các ngươi nghe ta nói...
Trần Hoành kinh hãi thất sắc, vội vàng phòng ngự.
- Còn có gì để nói, ngay cả phu nhân cũng dám giết, ngươi tên phản đồ này!
- Hỗn trướng, ta muốn giết ngươi...
Mấy Đạo Tổ còn lại đều nổi giận, nhao nhao vây công Trần Hoành, pháp lực mênh mông khuấy động, làm cho cả Côn Luân Tiên cảnh đều chấn động.
- Rầm rầm rầm...