Ngay sau đó Đường Tăng lại nghĩ tới một chuyện khác, những nữ tử tu tiên này, phổ biến đều là mấy trăm năm không lấy chồng, đương nhiên cũng sẽ không bị nam nhân lên, lúc này quan niệm nam nữ còn rất phong kiến, mặc kệ là phàm nhân hay Thần Tiên, cũng sẽ không tuỳ tiện làm loạn, ngoại trừ một chút lệ riêng.
Cho nên xem như nữ nhân mấy trăm tuổi, tuyệt đại bộ phận vẫn là tấm thân xử nữ.
Không biết những nữ tử này làm sao nhịn được?
Không phải nói nữ nhân ba mươi như sói bốn mươi như hổ sao?
- Chẳng lẽ là bởi vì không có phá thân?
Đường Tăng cổ quái nghĩ.
Đương nhiên cũng có thể là bởi vì tu tiên, khiến cho đạo tâm kiên định, thậm chí một chút nữ tiên tu luyện tâm tính thanh nhã, trừ khi bị an bài hoặc chân chính gặp được người mình thích, mới có thể cùng nam nhân ở chung một chỗ, nếu không đều là độc thân mấy trăm năm.
Cái này cũng dẫn đến Thiên Đình cùng Côn Luân tiên môn ở nhân khẩu khuếch trương tốc độ không nhanh, những nữ nhân kia không cho người ta lên, thì làm sao sinh hậu đại?
- Phu nhân?
Thấy phu nhân không nói chuyện, Y Nhi cho là mình nói sai, không khỏi khẩn trương.
- A, không có việc gì.
Trần Diên Nhi mỉm cười nói:
- Y Nhi, có nam nhân mình thích chưa?
Vẻ mặt Y Nhi lập tức khẩn trương, tựa hồ lo lắng phu nhân muốn an bài hôn sự cho mình:
- Phu nhân chê cười, Y Nhi chỉ muốn một lòng tu luyện, tạm thời không muốn nghĩ những sự tình này.
- Ừm, thật là một cô nương nhu thuận.
Trần Diên Nhi vui mừng cười một tiếng, vuốt ve đầu Y Nhi.
Y Nhi kinh nghi, chẳng lẽ phu nhân không phải muốn an bài hôn sự cho mình?
Hơn nữa kỳ quái là, nàng lại từ trong mắt phu nhân nhìn ra vẻ cưng chiều, đây quả thực không thể tưởng tượng nổi, phu nhân ngoại trừ cưng chiều Hoắc Tuấn Thiếu chủ, còn chưa bao giờ thấy nàng cưng chiều qua người khác, mặc kệ nam nữ.
Không biết vì sao, bị loại ánh mắt cưng chiều này của phu nhân nhìn xem, Y Nhi có điểm hoảng sợ, nàng thậm chí cảm giác phu nhân trước mắt không phải nữ nhân, mà là một nam nhân.
Không sai, tựa như là bị một nam nhân nhìn chăm chú, để nàng rất câu thúc.
Đường Tăng không biết suy nghĩ trong lòng Y Nhi, sau khi chiếm đủ tiện nghi, mới buông Y Nhi ra, nhìn Nhược nhi nói:
- Đợi chút nữa những Tiên Đế kia đến, để bọn hắn từng cái từng cái đến Khải Minh điện tìm ta.
- Vâng, phu nhân.
Nhược nhi gật đầu cung kính.
Lúc này Đường Tăng tiến vào Khải Minh điện trước, muốn chuẩn bị làm đại sự.
Cũng không lâu lắm, liền có năm Tiên Đế cùng nhau đi tới.
- Nhược nhi tiên tử, Bình nhi tiên tử, không biết phu nhân gọi chúng ta đến là có chuyện gì?
Một Tiên Đế hỏi.
- Ta cũng không biết, lát nữa các ngươi liền biết. Phu nhân nói để các ngươi từng người đi vào.
Nhược nhi nói.
Những Tiên Đế kia hai mặt nhìn nhau, đều rất nghi hoặc.
...
Đường Tăng ở trong Khải Minh điện đợi không bao lâu, liền có một Tiên Đế đi tới.
Tiên Đế này khoảng hai mươi bảy mươi tám tuổi, khí tức cực kỳ lăng lệ, có thể nhìn ra là cường giả luyện kiếm, tu vi cấp 53.
- Hoắc Toàn bái kiến phu nhân.
Tiên Đế này cung kính nói.
- Ừm.
Trần Diên Nhi khẽ gật đầu, nhưng đột nhiên bộc phát khí thế, đôi mắt đẹp giống như sáng lên cường quang kinh khủng, trực tiếp chiếu xạ vào tâm linh của Tiên Đế này.
Uy năng ý chí phô thiên cái địa nghiền ép qua, Phật đạo ý chí cưỡng ép xâm lấn tâm linh của đối phương.
Sắc mặt Hoắc Toàn đại biến, nhưng thời điểm phản ứng đã không kịp, tâm linh bị ý chí khủng bố xâm nhuộm, ngay cả trên linh hồn cũng bị in dấu lên ý chí của Đường Tăng.
Từ đây về sau, hết thảy hành vi của hắn, đều sẽ lấy ý chí của Đường Tăng làm chủ đạo.
Một phút sau, quang mang trong mắt Trần Diên Nhi tán đi, ngậm lấy ý cười nhìn Tiên Đế này.
- Chủ nhân...
Hoắc Toàn tỉnh lại, trong nháy mắt minh bạch chuyện gì xảy ra, nhưng quỷ dị chính là, hắn không có bất luận giãy dụa, thậm chí cam tâm tình nguyện quỳ xuống lạy Trần Diên Nhi.