Đường Tăng gật đầu, sau đó nhìn về phía Tử Vi tiên tử:
- Ngươi mới vừa nói, Tử Lan sắp sinh? Sao lại nhanh như vậy?
Dựa theo hắn quan sát, hài tử của Tử Lan chỉ sợ phải thai nghén ba bốn năm mới có thể xuất sinh, dù sao hậu đại của Tôn Ngộ Không cũng không phải dễ dàng đản sinh như vậy.
Ngoại trừ loại tình huống ở Nữ Nhi quốc, bình thường thai nhi càng cường đại, thời gian dựng dục sẽ càng lâu.
- Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc đầu ta muốn đi tìm Tử Lan chơi, lại nhìn thấy Tử Lan giống như sắp sinh, cho nên mới tới tìm Ngộ Không.
Vẻ mặt của Tử Vi tiên tử cũng rất mờ mịt.
Kỳ thật nàng cũng biết, dựa theo tình huống bình thường, Tử Lan căn bản không có khả năng sinh nhanh như vậy.
- Ngươi nói tình huống cặn kẽ xem.
Đường Tăng nói.
- Ừm, là như vậy...
Tử Vi tiên tử nói tình huống nàng tiến vào tiểu viện tử của Tử Lan nhìn thấy cho Đường Tăng nghe.
- Bụng của Tử Lan đột nhiên biến lớn?
Đường Tăng kinh nghi.
- A, ta nhớ ra rồi, trên người Tử Lan còn có hào quang bảy màu, giống như là Tiên Thiên thai mang.
Tử Vi tiên tử bổ sung nói.
- Hào quang bảy màu?
- Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, bảy màu.
- Ồ?
Đường Tăng sững sờ, bỗng nhiên nghĩ đến trước đây không lâu hắn không cẩn thận làm Thất Tiên nữ tiến vào vòng xoáy luân hồi, sắc mặt lập tức cổ quái:
- Sẽ không trùng hợp như thế chứ?
- Cái gì trùng hợp?
Tử Vi tiên tử hỏi.
- A, không có việc gì.
Đường Tăng vội vàng chỉnh lý cảm xúc, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Bần tăng không có đoán sai, hẳn không phải sắp sinh, mà là lại mang thai mấy cái.
- Lại... Mang thai mấy cái?
Tử Vi tiên tử cho là mình nghe lầm, không hiểu nhìn Đường Tăng.
- Đúng vậy, trong bụng Tử Lan chỉ có chút không gian như vậy, đột nhiên lại nhiều mấy thai nhi, bụng của nàng đương nhiên sẽ biến lớn, mà không phải sắp sinh.
Đường Tăng phân tích nói.
- Chuyện này sao có thể?
Tử Vi tiên tử không tin, chưa từng nghe nói nữ nhân đã mang thai, sẽ hoài thai lần nữa, hơn nữa còn mấy cái, trừ khi là quái thai.
- Thiện tai thiện tai!
Vẻ mặt Đường Tăng thần bí, nhưng không giải thích.
- Thiện cái đầu của ngươi, nói hươu nói vượn.
Tử Vi tiên tử xem thường:
- Ta muốn đi thăm Tử Lan.
Nói xong nàng liền hóa thành quang mang bay lên trời.
Nhìn Tử Vi tiên tử rời đi, Đường Tăng đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nhìn thấy từng đạo quang mang từ trên trời giáng xuống, giống như mưa sao băng, lít nha lít nhít.
Những quang mang kia hạ xuống mặt đất, hóa thành từng Thiên Binh Thiên Tướng.
Đồng thời một ít Tiên gia thành danh cũng hạ phàm, xem ra là muốn dò xét Khổ Hải, muốn bóp chết uy hiếp có khả năng xuất hiện ở trong trứng nước.
Bất quá những Thần Tiên kia đều theo bản năng cách xa sư đồ Đường Tăng, không tới gần nơi này.
- Thật náo nhiệt.
Trư Bát Giới nói.
- Đúng vậy, tới nhiều Thần Tiên như vậy, xem ra nơi này không thể bình tĩnh.
Ngưu Ma Vương cũng mở miệng.
- Sư phụ ngài nhìn, người kia chính là người cho con thần thiết.
Bỗng nhiên Lục Nhĩ Mi Hầu nói.
Ánh mắt của Đường Tăng ngưng tụ, quay đầu nhìn lại, thình lình thấy được Thái Thượng Lão Quân, tên kia quả nhiên không chết.
Thái Thượng Lão Quân cũng thấy Đường Tăng, chỉ là trong mắt lóe lên lãnh ý, lại không nói gì thêm, ánh mắt ngưng trọng nhìn biển cả vô ngần phía trước.
- Không nghĩ tới tuyệt địa này lại xuất thế.
Thái Thượng Lão Quân nhẹ giọng nỉ non.
- Hưu...
Bỗng nhiên tiếng xé gió vang lên, một đạo quang mang từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên cạnh đám người Đường Tăng, chính là Tôn Ngộ Không.
- Ngộ Không, thế nào?
Đường Tăng hỏi.
- Đại sư huynh, thế nào? Tử Lan sẽ không thật sắp sinh chứ?
Trư Bát Giới cũng hỏi:
- Hắc hắc, như vậy Đại sư huynh cũng có hài tử.
Trư Bát Giới cảm thấy mình rốt cục không còn cô đơn nữa.