- Hài nhi biết!
Hoắc Tuấn hít sâu một hơi:
- Hài nhi cáo từ!
Hoắc Tuấn đứng lên, nhanh chóng rời đi nơi này, hẳn là đi mưu đoạt lệnh bài chưởng môn.
Đường Tăng vội vàng chạy đến cửa phủ đệ, tận mắt nhìn thấy Hoắc Tuấn rời đi, lúc này mới vung vẩy cánh tay, làm ra một cái thủ thế thắng lợi.
Bỗng nhiên Đường Tăng nghĩ đến một việc, Thục Sơn kiếm môn có một Đạo Tổ gọi là Lăng Vân Kiếm Tiên, một mực thầm mến Trần Diên Nhi, đồng thời Trần Diên Nhi cũng biết đến.
Nghĩ đến nơi này, trong lòng hắn hơi động, kêu lên:
- Bình nhi, Nhược nhi.
Bình nhi cùng Nhược nhi xuất hiện:
- Phu nhân!
- Theo bản phu nhân đi gặp người Thục Sơn kiếm môn.
Trần Diên Nhi nghiêm túc nói.
Hai thị nữ đối mặt một chút, đều vui mừng, cảm thấy phu nhân cuối cùng khôi phục bình thường:
- Vâng, phu nhân.
Lúc này, Trần Diên Nhi mang theo hai thị nữ bay ra phủ đệ, tiến đến cung điện tiếp đãi khách quý.
Kỳ thật Đường Tăng vốn không muốn mang theo hai thị nữ, nhưng thân là chưởng môn phu nhân, mặc kệ ở đâu, cơ hồ đều sẽ mang theo thị nữ, nếu quá đặc lập độc hành, rất dễ dàng bị phát giác ra dị thường.
Còn có một nguyên nhân khác chính là, Bình nhi cùng Nhược nhi đều là mỹ nữ hiếm có, bên người đi theo mỹ nữ, tâm tình cũng sẽ tốt hơn một chút.
Mặc dù Trần Diên Nhi tính tình hay ghen tị, nhưng đối với hai thị nữ cũng không tệ lắm.
Rất nhanh ba người đi vào cung điện tiếp khách to lớn.
Lúc này ở trong điện, mọi người đang trò chuyện vui vẻ, đám người này chủ yếu chia làm hai phái, một phái lộ ra tiên khí phiêu miểu, khí tức Tiên gia rất rõ ràng.
Mà đổi thành một phái thì trên người có khí tức cực kỳ lăng lệ, kia là kiếm khí, là kiếm ý, cả người giống như hóa thành một thanh kiếm.
Những người thân mang kiếm ý kia, chính là người Thục Sơn kiếm môn, Thục Sơn kiếm môn cơ hồ tất cả mọi người đều tu kiếm, lực công kích kinh người, lấy lăng lệ làm chủ.
Tục truyền Thục Sơn kiếm môn cũng có một Thánh Nhân, đây cũng là nguyên nhân Thục Sơn kiếm môn có thể cùng Côn Luân tiên môn bình đẳng tương giao.
Đáng nhắc tới chính là Ngự Kiếm chi thuật của Thục Sơn kiếm môn, có một không hai Tam giới, môn phái này chiến đấu, dưới tình huống bình thường sẽ không cận chiến, mà trực tiếp sử dụng Tiên Kiếm giết địch, lực sát thương kinh người.
Lúc này ở phía trên nhất, đang có hai người trò chuyện, một cái là Côn Luân tiên môn Trần Hạo Thiên Đạo tổ, một cái khác là Lăng Vân Kiếm Tiên, cũng là một Đạo Tổ cấp.
- Thực không dám giấu giếm, lần này bản tọa, là vì Đường Tam Tạng mà tới.
Lăng Vân Kiếm Tiên nói thẳng ra ý đồ đến của mình.
- Đường Tam Tạng?
Trần Hạo Thiên giật mình, bất quá vừa nghĩ tới Đường Tăng kia, hắn liền hận không thôi, trước đó hắn bị Đường Tăng nổ tổ trứng mấy lần, hơn nữa còn ở trước mặt lão tổ, mất hết mặt mũi.
Đồng thời hắn thật rất hiếu kì, địa vị của Đường Tăng kia bao lớn? Vậy mà để Thục Sơn kiếm môn cũng bị kinh động!
Trần Hạo Thiên không có chú ý tới, trong mắt Lăng Vân Kiếm Tiên lại lóe lên một tia thất lạc.
Lúc đầu Lăng Vân Kiếm Tiên nghĩ có thể gặp được tình nhân trong mộng Trần Diên Nhi, nhưng không nghĩ tới lần này tới tiếp đón bọn hắn, vậy mà không phải Trần Diên Nhi.
- Bản tọa đã sớm nghe nói, ăn thịt Đường Tăng có thể trường sinh bất lão.
Lăng Vân Kiếm Tiên cân nhắc nói.
- Ồ?
Trần Hạo Thiên ngạc nhiên:
- Đạo hữu sẽ không phải muốn ăn thịt Đường Tăng chứ?
- Không không không, bản tọa cũng không phải yêu ma quỷ quái, bản tọa chỉ hiếu kì, muốn lấy một chút huyết nhục nghiên cứu, thịt Đường Tăng này đến cùng thần kỳ như thế nào.
Lăng Vân Kiếm Tiên nói.
- Thì ra là thế.
Trần Hạo Thiên Đạo tổ bừng tỉnh đại ngộ, đang muốn nói cái gì, chợt phát hiện Trần Diên Nhi mang theo hai thị nữ đi đến.
- Diên Nhi muội tử?
Trần Hạo Thiên Nhất sững sờ.
- Diên...
Trong mắt Lăng Vân Kiếm Tiên lóe lên vẻ vui mừng, bất quá bị hắn che giấu rất tốt, vội vàng lễ phép nói:
- Hoắc phu nhân, lại gặp mặt.
- Lăng Vân đại ca, nhanh ngồi xuống đi.
Trần Diên Nhi nhìn Lăng Vân Kiếm Tiên liếc mắt đưa tình nói.
Huyết dịch khắp người Lăng Vân Kiếm Tiên đều muốn sôi trào, kích động không thể tự đè xuống, vô số năm qua, đây là lần thứ nhất Diên Nhi cho mình loại ánh mắt này a.
Đặc biệt là một tiếng Lăng Vân đại ca kia, làm cho xương cốt của Lăng Vân Kiếm Tiên mềm nhũng.