- Phu nhân, không thể...
Bình nhi hét lớn, muốn ngăn cản.
Nhưng Đường Tăng nơi nào sẽ nghe nàng? Trực tiếp buông tay, quang cầu kinh khủng kia trong nháy mắt xuyên qua trường không, bắn về phía Tiên Đế chạy trốn, tốc độ nhanh đến Đường Tăng cũng khó mà bắt giữ.
- Không...
Tiên Đế kia đã chạy ra vạn dặm hoảng sợ gần chết.
- Oanh...
Quang cầu kinh khủng chớp mắt liền đến, phát sinh nổ lớn kinh khủng, núi lớn ở phụ cận đều tung bay.
Xa xa rất nhiều Tiên dân đều khiếp sợ nhìn qua, không biết là cường giả nào chiến đấu.
Sau khi sóng xung kích trôi qua, địa phương kia hiển lộ ra, lại phát hiện Tiên Đế kia hoàn hảo không chút tổn hại, bị một đạo quang mang bảo vệ.
Con ngươi của Đường Tăng co rụt lại.
- Bạch!
Một thân ảnh chớp mắt xuất hiện ở bên người Tiên Đế kia, chính là Hoắc Tuấn Đạo Tổ.
- Đa tạ Đạo Tổ cứu mạng.
Tiên Đế kia cảm kích hành lễ.
Hoắc Tuấn khẽ gật đầu, nghi ngờ nhìn về phía mẫu thân của mình.
Trần Diên Nhi nhíu mày, sau đó quay người tiến vào trong phủ, Bình nhi vội vàng đuổi theo.
Bọn người Nhược nhi nghe động tĩnh phía bên ngoài, vội vàng đuổi ra, lại nhìn thấy phu nhân mặt không thay đổi đi tới, vội vàng hành lễ.
- Phu nhân, bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Nhược nhi nghi ngờ nói.
- Không có việc gì.
Trần Diên Nhi cười nói, đi vào trong đình viện rộng rãi.
Nơi này cầu nhỏ nước chảy, muôn hoa đua thắm khoe hồng, có mây mù phiêu miểu, cảnh sắc cực kỳ mỹ lệ.
Trần Diên Nhi đến trong lương đình ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía Nhược nhi:
- Y Nhi đâu? Bảo nàng tới.
- Vâng, phu nhân.
Nhược nhi quay người rời đi, rất nhanh liền mang theo Y Nhi trở về.
- Y Nhi bái kiến phu nhân.
Y Nhi hành lễ nói.
- Y Nhi, ngươi biết khiêu vũ không?
Trần Diên Nhi hỏi.
- Học qua một chút.
- Vậy thì tốt, nhảy cho ta xem xem.
Trần Diên Nhi gật đầu.
Y Nhi cung kính hành lễ, sau đó thân hình lắc lư, nhẹ nhàng nhảy múa, bờ eo thon vặn vẹo, để Đường Tăng động tâm không thôi.
Đáng tiếc hiện tại thân thể của mình là nữ tính, nếu không hắn thật muốn đi qua ôm lấy tiểu mỹ nữ kia yêu thương một phen.
- Mẫu thân!
Bỗng nhiên một thanh âm bất mãn truyền đến, Hoắc Tuấn mặt lạnh đi đến, vừa thấy được Trần Diên Nhi liền nói:
- Mẫu thân, vì sao ngài giết Trần Khoan cùng Trần Trùng?
Trần Diên Nhi mắt không chớp nhìn Y Nhi nhảy múa, không để ý đến Hoắc Tuấn.
- Mẫu thân, tại sao ngài có thể giết bọn hắn? Cho dù bọn hắn có sai, cũng tội không đáng chết? Bọn hắn nói thế nào cũng là cường giả Tiên Đế, chết một cái thiếu một cái.
Hoắc Tuấn cực kỳ không hiểu, liếc nhìn Y Nhi khiêu vũ, tiếp tục nói:
- Còn nữa, trước đó ta nghe nói ngài đánh Thiên Đình Lữ Động Tân, tại sao ngài có thể như vậy? Ngài không biết...
- Ba!
Trần Diên Nhi bỗng nhiên tát qua, đánh mặt Hoắc Tuấn sưng lên.
- Mẫu thân, ngài... Vì sao đánh con?
Hoắc Tuấn bị đánh mộng, khiếp sợ nhìn mẹ của mình, từ trước đến nay mẫu thân chưa bao giờ đánh mình a.
- Ngươi đứa con bất hiếu này, lão nương làm gì còn cần ngươi đến giáo huấn? Lão nương đánh chết ngươi!
Trần Diên Nhi nhào tới quyền đấm cước đá.
- Mẫu thân tha mạng...
- Ngay cả chuyện của lão nương cũng dám quản, cánh ngươi cứng cáp rồi đúng không?
Bàn tay của Trần Diên Nhi gào thét, níu lấy cổ áo Hoắc Tuấn mà tát.
- Ba ba ba...
Mặt của Hoắc Tuấn bị đánh sưng lên, nhưng hết lần này tới lần khác không dám né tránh, bởi vì nữ nhân này là mẹ của mình a.
- Trưởng thành xương cốt cứng rắn rồi đúng không? Có phải cảm thấy mình đã là Đạo Tổ liền không cần lão nương rồi hay không? Có phải cảm thấy mình rất lợi hại, lão nương làm cái gì cũng dám quản, lão nương đánh không chết ngươi!
Trần Diên Nhi đánh tới tay đau nhức, mới đá Hoắc Tuấn một cước, đá hắn bay ra ngoài.
- Mẫu thân tha mạng, hài nhi không dám, không dám nữa...