Bên ngoài Hoa Quả Sơn, Ngọc Đế dẫn theo trăm vạn thiên binh thiên tướng cưỡi mây đạp gió không ngừng xông đến, uy áp khủng khiếp làm cho cả Hoa Quả Sơn đều cảm thấy ngột ngạt.
Trăm vạn thiên binh thiên tướng chân chính là núi người, biển người ùn ùn kéo đến, ở bên ngoài Hoa Quả Sơn nối thành một mảnh, liếc mắt nhìn không thấy bờ.
- Ngọc Đế lão nhi? Ngươi tới ta Hoa Quả Sơn làm cái gì?
Tôn Ngộ Không trừng mắt quát, lộ ra vẻ hung dữ.
- Ngọc Đế mới vừa nói nữ nhi bảo bối? Lẽ nào...
Dương Thiền nghĩ tới điều gì, giật mình che cái miệng nhỏ nhắn.
Tử Lan hiển nhiên cũng nghĩ đến, vội vàng ôm lấy Hồng Nhi, khẩn trương nhìn vô số thiên binh thiên tướng bên ngoài Hoa Quả Sơn.
Tử Lan ở bên cạnh Vương mẫu nhiều năm như vậy, tất nhiên đặc biệt quen thuộc với bảy tiên nữ.
Hồng Nhi lộ ra vẻ mặt mờ mịt nhìn thiên binh thiên tướng ùn ùn kéo đến bên ngoài Hoa Quả Sơn, khi nhìn thấy được nam nhân dẫn đầu thân mặc long bào không giận cũng lộ ra vẻ uy nghiêm kia, chẳng biết tại sao nàng lại cảm giác có chút quen thuộc.
- Thật nhiều người tới...
- Những người này lẽ nào chính là thiên binh thiên tướng mẫu thân nói tới sao?
- Lão đầu kia là ai?
Trên dây leo Hồ Lô, mấy Hồ Lô nhỏ líu ríu bàn luận.
Lúc này Ngọc Đế bay đến trên không trung của Hoa Quả Sơn, đứng ở trên khoảng không, quan sát phía dưới, hắn đang muốn nhìn miệng, chợt thấy Đường Tăng trong đám người, thân thể hắn lập tức run lên, trực tiếp từ trên bầu trời rơi xuống.
- Ầm...
Một ngọn núi phía dưới trực tiếp bị đập cho văng tung tóe.
- Ngọc Đế...
- Bệ hạ...
Sắc mặt một đám thiên tướng đại biến, vội vàng bay tới, cứu Ngọc Đế lên, nhanh chóng đỡ về.
- Ha ha ha ha...
- Ha ha ha ha hắc...
Đám người Tôn Ngộ Không cười ha ha, đặc biệt là Ngưu Ma Vương cười đến rất không kiêng nể gì cả.
- Ngọc Đế lão nhi, ngươi vừa rồi biểu diễn không tệ, lại tới một lần nữa đi...
- Con người phải có chí, rất đặc sắc!
- Tiếp tục a, đừng có ngừng...
Đám người Trư Bát Giới lớn tiếng quát tháo, hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
- Vô liêm sỉ!
Bên ngoài Hoa Quả Sơn, một thiên tướng lớn tiếng quát mắng:
- Các ngươi lại dám đánh lén Ngọc Đế, tội đáng chết vạn lần, khuyên các ngươi lập tức giơ tay chịu trói, bằng không...
- Bốp!
Thiên tướng đó còn chưa nói hết, đột nhiên Ngọc Đế một tát đánh tới, đánh cho mặt hắn cũng lệch sang một bên.
- Bệ hạ?
Thiên tướng đó lộ ra vẻ mặt vỡ mộng, hoàn toàn không hiểu nổi Ngọc Đế phát điên cái gì, nhưng lại không dám tức giận không dám nói gì.
- Lui ra!
Ngọc Đế quát mắng một tiếng, lập tức chỉnh đốn lại bản thân, nhìn về phía Hoa Quả Sơn cúi đầu thật sâu, nói:
- Trương Bách Nhẫn ra mắt Đường Tăng Phật tổ.
- Vèo vèo vèo vèo vèo vèo...
Phía sau một đám thiên binh thiên tướng lập tức từ trên bầu trời rơi xuống, giống như bánh chẻo, tất cả đều sợ ngây người.
Cho dù không khiếp sợ đến mức từ trên trời rơi xuống đi, tròng mắt cũng trợn trừng, cằm rơi đầy đất.
Bên trong Hoa Quả Sơn, đám người Tôn Ngộ Không cũng khiếp sợ tới mức ngây người, mỗi một mở to hai mắt nhìn.
- Đường Tăng Phật tổ?
Đám người Dương Thiền và Tử Vi tiên tử cũng giật mình che cái miệng nhỏ nhắn, chỉ có điều các nàng ngược lại vẫn tính là tỉnh táo, bởi vì các nàng đã biết Đường Tăng cường đại và đáng sợ thế nào.
Tồn tại có thể cùng Như Lai Phật Tổ đại chiến ba năm mà không bại, thậm chí còn đánh lui Như Lai Phật Tổ, có thể tưởng tượng được hắn mạnh tới mức nào!