Nhưng phía trước vẫn là biển cả mênh mông như cũ, dưới chân vẫn là thi thể vô tận.
Đám người Trư Bát Giới bắt đầu nhịn không được, nhao nhao phàn nàn, bởi vì nửa năm qua, bọn hắn cơ hồ không chút nghỉ ngơi, đi cả ngày lẫn đêm.
Nhưng dù vậy, vẫn nhìn không thấy bờ, không biết bỉ ngạn ở nơi nào.
- Sao còn chưa tới bỉ ngạn?
Ngay cả Đường Tăng cũng nhịn không được, dưới nổi nóng, hắn trực tiếp nhảy vào trong biển, tiềm hành xuống dưới, nhưng Khổ Hải này sâu không thấy đáy, hắn một hơi lặn xuống tối thiểu hơn ba trăm dặm, áp lực để hắn bắt đầu không thể thừa nhận, cũng không thấy được điểm đặt chân.
- Bần tăng cũng không tin, chỉ cần là biển, chắc chắn sẽ có cuối cùng.
Đường Tăng lần lượt nếm thử lặn xuống, nhưng mỗi lần chỉ lặn xuống mấy trăm dặm, không cách nào nhìn thấy đáy biển.
Ở trong quá trình này, bọn hắn cũng không giảm tốc, một mực tiến lên, không biết đi bao nhiêu dặm, không biết vượt qua bao nhiêu ngày đêm, trước mắt chỉ có cảnh tượng biển trời đụng vào nhau, đơn điệu để cho người ta mờ mịt, như muốn mất đi động lực tiến tới.
Rất nhanh lại nửa năm đi qua, sư đồ Đường Tăng vẫn bôn ba ở trong Khổ Hải, lúc này bọn hắn đã triệt để tiến vào chỗ sâu của Khổ Hải.
- Chẳng lẽ lạc đường? Đây không có khả năng, chúng ta từ đầu đến cuối tiến về hướng tây, không có khả năng lạc đường, coi như mất đi cảm giác phương hướng, chỉ cần nhắm phương hướng mặt trời chiều rơi xuống tiến lên, liền không khả năng đi nhầm.
Đường Tăng tin tưởng vững chắc suy đoán của mình.
- Sư phụ, có thể nghỉ ngơi một chút hay không, cái này cũng quá mệt mỏi, quá khổ a.
Trư Bát Giới phàn nàn, rất muốn ngồi xuống không đi, lần này một hơi đi hơn một năm, xem như Thần Tiên cũng sẽ mệt mỏi, huống chi cảnh sắc thực quá đơn điệu, càng cho người ta cảm giác mệt nhọc.
- Nghỉ ngơi một chút đi sư phụ.
- Đúng vậy, đã lâu như vậy, nghỉ ngơi một chút đi.
Ngưu Ma Vương cùng Tôn Ngộ Không cũng bắt đầu kháng nghị.
Trước đó hành trình thỉnh kinh, mặc dù cũng khổ, nhưng tốt xấu còn có thể đánh một chút yêu quái, trên đường đi cảnh sắc khác nhau, tựa như du sơn ngoạn thủy, mặc dù mệt nhọc, nhưng cũng thích thú a.
Còn lần này khác biệt, liên tục đi đường lâu như vậy, nhưng không có cảnh sắc gì có thể thưởng thức, tất cả mọi người sinh ra cảm giác mệt nhọc.
Mặc dù thực lực đám người Tôn Ngộ Không cường đại, nhưng ý chí lại không cách nào so sánh với Đường Tăng, từng cái đều bắt đầu chơi xấu, không muốn đi.
Rơi vào đường cùng, Đường Tăng đành phải hạ lệnh nghỉ ngơi, cũng may thi thể quái ngư trong Khổ Hải vẫn còn, không có hư thối, mọi người cũng không lo lắng không có địa phương nghỉ ngơi.
Có chút thi thể quái ngư tựa như núi nhỏ, ở phía trên truy đuổi đùa giỡn cũng không có vấn đề gì.
Ba ngày sau, sư đồ Đường Tăng xuất phát lần nữa.
Lần này bọn hắn một hơi đi hai năm, vẫn không có nhìn thấy bến bờ.
Hai năm sau, bọn hắn còn đi đường ở trong biển rộng, một mực tranh độ.
- Má ơi, con đường này, lúc nào mới có thể đi hết a, còn có để cho người ta sống hay không...
Trư Bát Giới không biết lần thứ mấy ăn vạ, ngồi ở trên thi thể một con cá lớn, không muốn đi.
- Không phải chúng ta tiến vào một loại tiểu thiên địa nào đó chứ? Cái Khổ Hải này, căn bản là đi không đến cuối cùng.
Ngưu Ma Vương cũng bó tay rồi.
- Sư phụ...
Tôn Ngộ Không cũng nhìn về phía Đường Tăng, muốn nói lại thôi.
Cái Khổ Hải này, thật sự quá khó đi, không nhìn thấy hi vọng.
Trên thực tế Đường Tăng cũng bắt đầu hoài nghi, Khổ Hải có giới hạn hay không?
- Khổ Hải vô biên, quay đầu là bờ!
Bỗng nhiên Trư Cửu Muội ở trong khoảng thời gian này một mực ngẩn người nói một tiếng.
- Quay lại là bờ, quay đầu... Bờ?
Toàn thân Đường Tăng chấn động, cảm giác như thể hồ quán đỉnh, trong nháy mắt minh bạch cái gì:
- Mau dậy đi, chúng ta đi trở về.