- Oanh...
Bên kia đại chiến càng thêm kịch liệt, Hải Long dài đến ba trăm mét lực lượng to lớn, vẫy đuôi đánh bay Thông Thiên Yêu Mãng, sau đó miệng máu cắn về phía cái cổ của Thông Thiên Yêu Mãng.
- Sư phụ, có cứu nàng hay không?
Ngưu Ma Vương nháy mắt hỏi.
- Đúng vậy sư phụ, cứu nàng đi, cảm giác nàng nhảy cũng không tệ lắm.
Trư Bát Giới cũng chảy nước miếng nói.
- Đi đi đi, Thông Thiên Yêu Mãng này khẳng định giết qua vô số phàm nhân, tội không thể tha, cứu nàng làm gì?
Tôn Ngộ Không trừng Trư Bát Giới một cái.
Trư Bát Giới lập tức co rụt đầu, nhưng vẫn nhỏ giọng thầm thì:
- Nuốt vô số phàm nhân tính là gì, sư phụ ngay cả Ngọc Đế đều đánh, hơn nữa lần này còn để Khổ Hải sinh linh đồ thán.
- Ngươi nói cái gì?
Tôn Ngộ Không trừng mắt.
- Không có gì không có gì...
Trư Bát Giới vội vàng chạy đi.
Bất quá Trư Bát Giới nói, lại làm cho Đường Tăng sững sờ, mặc dù hắn không cảm thấy mình làm sai, nhưng đổi thành lập trường của người khác, người khác cũng sẽ không cho rằng mình làm sai.
Làm yêu quái, giết những sinh linh khác ăn đỡ đói cũng không tính tội lỗi, chỉ bởi vì chủ nhân của thế giới này là nhân loại, cho nên mới sẽ cảm thấy Thông Thiên Yêu Mãng là nghiệp chướng nặng nề.
Đương nhiên cái này cùng Đường Tăng không có quan hệ quá lớn, hắn cũng không phải loại hòa thượng Đại Từ Đại Bi kia, mà là hòa thượng tùy tâm sở dục.
Cảm thấy Thông Thiên Yêu Mãng kia chết đáng tiếc, liền cứu nàng, mà chủ yếu nhất là, hắn rất muốn biết, Thông Thiên Yêu Mãng cùng Hải Long kia, là làm sao sống sót.
Nói thì chậm, kì thực thời điểm Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới ầm ĩ, Hải Long đã sắp cắn trúng cổ của Thông Thiên Yêu Mãng.
- Dừng tay đi, yêu nghiệt!
Bỗng nhiên Đường Tăng quát nhẹ một tiếng, một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản miệng Hải Long.
Hải Long kinh ngạc, nó rõ ràng không có nhìn thấy sinh linh, lại bị ngăn cản, hơn nữa lực lượng ngăn cản nó cũng không phải pháp lực ba động.
- Đường Tam Tạng...
Hải Long chưa kịp phản ứng, nhưng Thông Thiên Yêu Mãng kịp phản ứng, nàng giật nảy cả mình, kinh hãi thất sắc, quay người muốn chạy.
- Ngươi chạy một cái thử xem.
Đường Tăng mặt không chút thay đổi nói.
Thân thể Thông Thiên Yêu Mãng lập tức run lên, cứng ở nơi đó, vậy mà thật không dám nhúc nhích.
- Đường Tam Tạng là ai? Tên kia là Đường Tam Tạng?
Hải Long nghe vậy, nhìn về phía Đường Tăng.
Lúc này hai bên cách xa nhau mấy ngàn mét, điểm ấy khoảng cách, đối với Hải Long cùng Thông Thiên Yêu Mãng mất đi pháp lực mà nói coi như có chút xa, nhưng đối với Đường Tăng mà nói, chút khoảng cách ấy đã không phải khoảng cách.
- Bần tăng hỏi các ngươi, các ngươi là làm sao sống sót?
Đường Tăng hỏi, một cỗ uy áp bao phủ Hải Long cùng Thông Thiên Yêu Mãng.
- Ta...
Thông Thiên Yêu Mãng sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào.
- Hừ, nhân loại ở đâu ra, bản tọa là ngươi có thể tùy ý quát hỏi sao?
Âm thanh của Hải Long lạnh lùng nói.
Đường Tăng nghe vậy, trực tiếp vỗ ra một chưởng, thân thể Hải Long kia chợt bộc phát ra quang mang chói mắt.
Oanh một tiếng, thân thể Hải Long nổ tung.
- A...
Thông Thiên Yêu Mãng kinh hãi thất sắc, cơ hồ là phản xạ có điều kiện trốn vào dưới biển sâu.
- Làm sao có thể, sao Đường Tam Tạng có thể thi triển pháp lực ở nơi này?
Thông Thiên Yêu Mãng thật bị dọa sợ, không để ý hết thảy chạy trốn.
- Chạy đi đâu?
Đường Tăng cười lạnh, ý chí hóa thành dây thừng, muốn bắt Thông Thiên Yêu Mãng trở lại.
Nhưng dây thừng ý chí tiến vào trong nước biển, đột nhiên lực lượng cắt giảm trên phạm vi lớn, Đường Tăng sững sờ.
- Đây là có chuyện gì?
Đường Tăng kinh ngạc, mình có 23 điểm ý chí, vậy mà vẫn bị nước biển suy yếu?