- Ừm, địa phương kia rất quỷ dị, ta đi qua một lần, ở nơi đó pháp lực hoàn toàn biến mất, xem như Đạo Tổ cũng sẽ mất đi pháp lực.
Tử Vi tiên tử nói.
- Sư đồ Đường Tam Tạng thì sao?
- Bọn hắn đã tiến vào Khổ Hải.
Tử Vi tiên tử nói.
- Bọn hắn cũng tiến vào sao?
Hằng Nga nghe vậy, như có chút suy nghĩ.
Tử Vi tiên tử thấy thần sắc của Hằng Nga có gì đó không đúng, kinh ngạc nói:
- Ngươi thật giống như rất để ý Đường Tam Tạng? Hằng Nga, không phải ngươi yêu tên kia chứ...
- Ngươi nghĩ gì thế?
Khuôn mặt Hằng Nga đỏ lên, cảm giác gương mặt nóng bừng.
- Tốt nhất đừng, dù sao ta cảm thấy tên kia tuyệt không đáng tin cậy.
Tử Vi tiên tử bĩu môi nói.
- Ngươi nghĩ đi nơi nào vậy hả?
Hằng Nga dở khóc dở cười.
- Tốt a, ta không nói. Ngươi cân nhắc được chưa? Muốn theo Vương Mẫu hay không?
Tử Vi tiên tử hỏi.
- Thôi được rồi, đạo của ta, không thích hợp thế gian.
Hằng Nga nói.
- Thế nhưng Vương Mẫu...
Tử Vi tiên tử nói, bỗng nhiên nghĩ đến tu vi cảnh giới của Hằng Nga bây giờ, lập tức dừng lại.
- Đa tạ Vương Mẫu nâng đỡ.
Hằng Nga cự tuyệt nói.
- Vậy được rồi. Ta sẽ nói cho Vương Mẫu.
Tử Vi tiên tử gật gật đầu:
- Vậy ta đi trước.
Tử Vi tiên tử bay lên không, rời Nguyệt cung.
- Tỷ tỷ...
Thỏ ngọc hóa thành hình người, chớp con mắt mỹ lệ nhìn Hằng Nga, tựa hồ muốn phân biệt Hằng Nga trước mắt này, có phải tỷ tỷ của nàng hay không.
Hằng Nga nhìn thấy thỏ ngọc, bỗng nhiên trong lòng hơi động:
- Thỏ ngọc, ngươi đưa lỗ tai tới.
Thỏ ngọc sững sờ, vội vàng góp qua.
Hằng Nga ở bên tai thỏ ngọc, nhẹ giọng nói:
- Đi thế gian một chuyến, có một quốc gia phàm nhân, chính là khu vực sư đồ Đường Tam Tạng thỉnh kinh cần phải đi qua, ngươi như thế này... như thế này...
- A, cái này...
Thỏ ngọc nghe vậy, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, vô cùng thẹn thùng, nhăn nhó nói:
- Như thế sẽ không... không tốt đâu?
- Có cái gì không tốt, ta nhìn ra, mặc dù Đường Tam Tạng kia không giống đồ háo sắc, nhưng cũng thích sắc đẹp.
Trong mắt Hằng Nga lóe lên ý cười ý vị thâm trường:
- Nhân thân của thỏ ngọc ngươi cũng coi như xinh đẹp đáng yêu, chỉ cần phí chút công phu, tin tưởng Đường Tam Tạng kia trốn không thoát lòng bàn tay của ngươi.
- Có thể... Thế nhưng...
Thỏ ngọc nhăn nhó.
- Đừng ngốc, đừng nhìn tên kia là hòa thượng, hắn cũng không đơn giản. Nếu ngươi có thể làm được, tiền đồ sẽ không thể hạn lượng.
Đôi mắt đẹp của Hằng Nga mang theo ý cười, nói:
- Cố lên, tỷ tỷ ủng hộ ngươi.
...
- Ngươi nói cái gì?
Ngọc Đế nghe nói Hằng Nga vậy mà từ chối thẳng thắn mình mời, lập tức giận tím mặt.
- Thật sự là quá không để trẫm ở trong mắt, nghĩ thành tựu Đạo Tổ liền có thể coi trời bằng vung sao? Thật muốn quá phận, trẫm để nàng chết không có chỗ chôn, thật sự là tức chết trẫm, móa!
Ngọc Đế nói tục, cực kỳ tức giận, Đường Tam Tạng không để mình vào mắt thì thôi, dù sao người ta quá trâu bò, mình không thể trêu vào.
Nhưng thậm chí ngay cả Hằng Nga cũng bắt đầu không để mình vào mắt, tiếp tục như vậy, uy nghiêm của hắn ở đâu, về sau còn làm sao thống ngự Thiên Đình, quản lý Tam giới?