Ý chí cường đại đã cảm ứng được một tia lực lượng đè nén, tựa hồ có uy hiếp to lớn đang đến gần.
- Rống...
Tiếng rống kia càng gần, tựa hồ đang thẳng tắp chạy tới đây.
Đường Tăng lo lắng, ngưng thần mà đối đãi, hắn cảm ứng ra, cỗ khí tức kia tựa hồ có Thánh uy ba động, nhưng lại xa xa không bằng Thánh Nhân chân chính.
- Chẳng lẽ là Bán Thánh?
Hắn suy đoán, sau đó huyết dịch khắp người sôi trào lên, kích động.
- Không biết bây giờ thực lực của ta như thế nào, so với Thánh Nhân khẳng định không cách nào so được, nhưng so với Bán Thánh thì sao?
Đường Tăng nhẹ giọng nỉ non.
Như Lai Phật Tổ chỉ là Bán Thánh, lại cơ hồ là người mạnh nhất của toàn bộ Tam giới.
Đường Tăng rất muốn biết, hắn hôm nay, cách Như Lai Phật Tổ có bao xa, hoặc là nói, cách Hung Thần lúc trước gần như không thể chiến thắng kia bao xa.
Rốt cục, Hỗn Độn Khí phía trước khuấy động, Thánh uy áp bách đến, mặc dù không có cảnh tượng kinh người như lúc trước Côn Luân Thánh Nhân xuất hiện, nhưng vẫn để trong lòng Đường Tăng nặng nề.
Càng gần, rốt cục, Đường Tăng nhìn thấy bản thể của tiếng rống, kia là một đầu cự thú giống như thằn lằn, thân dài hơn một trăm mét, toàn thân đều là lân giáp đen nhánh, nhìn qua liền cho người ta cảm giác lực phòng ngự kinh người.
Cái này căn bản là một con thằn lằn phóng đại vô số lần, bất quá thực lực của con thằn lằn này lại cực kỳ khủng bố, tuyệt đối tương đương với Như Lai Phật Tổ lúc trước.
- Rống!
Thằn lằn nhìn thấy Đường Tăng, lập tức rống to một tiếng đánh tới, Hỗn Độn cuồn cuộn, uy áp kinh khủng bao phủ tới.
- Như Lai Thần Chưởng!
Đường Tăng hét lớn, ngọc thủ hóa chưởng đánh ra, một đạo chưởng ảnh to lớn ở dưới uy năng ý chí ngưng tụ, xé rách Hỗn Độn, oanh sát về phía trước.
Hỗn Độn bị xé rách phạm vi hơn vạn mét, đại thủ kinh khủng phát ra quang huy kinh người đánh về phía thằn lằn.
Ầm vang một tiếng thật lớn, móng vuốt của thằn lằn đập nát cự thủ, tạo thành sóng xung kích kinh khủng khuấy động, sau đó tốc độ không giảm phóng tới Đường Tăng.
- Lực lượng thật lớn!
Đường Tăng rung động, hắn cảm giác được thằn lằn kia là dùng lực lượng nhục thân thuần túy, liền đập nát công kích của hắn.
Đây quả thực không thể tưởng tượng.
Bất quá ngẫm lại cũng thế, thằn lằn này không biết vì sao, tu vi rõ ràng đã đạt đến Bán Thánh cảnh, nhưng lại tựa hồ không có bao nhiêu trí tuệ, đoán chừng là Hỗn Độn thú đản sinh ở trong Hỗn Độn, cho nên nhục thân mới có thể cường đại như thế.
- Ngao...
Hỗn Độn Cự Tích mở miệng cắn tới, mùi máu tươi đập vào mặt.
Đường Tăng vội vàng thuấn di né tránh, xuất hiện ở ngoài ngàn mét, sau đó oanh ra một chưởng, lại là một chiêu Như Lai Thần Chưởng.
- Oanh!
Hỗn Độn Cự Tích linh hoạt quay người, móng vuốt to lớn đánh đến, trực tiếp đập nát Như Lai Thần Chưởng.
Bất quá lần này có lẽ không dự kiến kịp, quay người công kích, khiến cho lực lượng không đủ, cho nên mặc dù đập nát Như Lai Thần Chưởng, bản thân Hỗn Độn Cự Tích cũng bị đẩy lui vài trăm mét, đập vụn Hỗn Độn.
- Xem ra cũng không phải không thể chiến thắng a!
Đường Tăng mừng rỡ, có chút hiểu rõ thực lực của mình bây giờ, vậy mà đã có thể đối kháng Như Lai Phật Tổ lúc trước.
Sau một khắc, Đường Tăng thuấn di, dự định trực tiếp tiến vào trong cơ thể Hỗn Độn Cự Tích, nhưng lại bị một cỗ ba động kỳ dị ngăn cản.
- Vậy mà không cách nào tiến vào trong cơ thể nó?
Đường Tăng kinh ngạc.
- Ngang...
Hỗn Độn Cự Tích gầm thét, lần nữa đánh giết đến, miệng rộng mở ra, hàm răng sắc bén có hàn quang lập loè.
- Chết đi!
Đường Tăng gầm thét, lấy ra Cửu Hoàn Tích Trượng nện qua, dự định ngạnh hám một kích này.
Cửu Hoàn Tích Trượng mang theo uy năng kinh khủng đánh tới hàm răng của Hỗn Độn Cự Tích.
- Bang...
Một tiếng vang thật lớn, thần quang khuấy động, sau đó Đường Tăng bị đánh bay ra ngoài.
Đồng thời răng rắc một tiếng, răng của Hỗn Độn Cự Tích cũng xuất hiện vết rách.
Cái này khiến Đường Tăng chấn kinh, một trượng toàn lực của hắn, vậy mà chỉ đánh cho răng của Hỗn Độn Cự Tích xuất hiện vết rách, răng của Hỗn Độn Cự Tích cứng đến bao nhiêu?