- Tiểu Bạch Long, ngươi ở trong biển có thể bơi hay không?
Bỗng nhiên trong lòng Tôn Ngộ Không hơi động:
- Nếu có thể, chúng ta liền có thể mượn lực của ngươi vượt biển.
- Đúng đúng, Tứ sư đệ ngươi là Long tộc, ở trong biển hẳn là thiên hạ của ngươi a.
Ánh mắt của Trư Bát Giới cũng sáng lên.
- Như vậy chúng ta cũng không cần phí sức tìm thuyền.
Ngưu Ma Vương cũng cao hứng nói.
Nhưng Tiểu Bạch Long lại lắc đầu:
- Ở trong Khổ Hải, ta cũng sẽ mất đi pháp lực, hành trình ngắn còn có thể, nhưng sau một lúc ta cũng sẽ chìm tới đáy.
Đám người Tôn Ngộ Không nghe vậy, cũng bất đắc dĩ, nếu có pháp lực còn tốt, lấy năng lực của bọn hắn, lên trời xuống đất chỉ là việc nhỏ.
Nhưng mất đi pháp lực, bọn hắn ngay cả bơi lội cũng không biết, tối đa chỉ có thể bằng vào nhục thân cường đại ở trong nước bơi một đoạn thời gian.
Nhưng coi như bơi nửa tháng cũng vô dụng, Khổ Hải này không biết lớn bao nhiêu, ai biết lúc nào mới có thể đến bờ?
Lúc này một đạo quang mang từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên cạnh, Đường Tăng trở về.
- Sư phụ.
- Sư phụ trở về!
Các đồ đệ đại hỉ, vội vàng vây tới.
- Sư phụ, có mang Bàn Đào về cho chúng con không?
Trư Bát Giới chảy nước miếng nói.
- Đúng, sư phụ, lão Ngưu ta còn chưa từng nếm qua Bàn Đào.
Ngưu Ma Vương cũng mở miệng.
Lục Nhĩ Mi Hầu cũng mở to mắt khỉ, muốn lấy được một quả Bàn Đào.
- Đi đi đi, Bàn Đào có ăn ngon như vậy sao?
Đường Tăng bất vi sở động, hắn cũng chỉ có một quả, sao có thể để bọn đồ đệ này chà đạp?
Bỗng nhiên Đường Tăng cảm giác mình giống như không để ý đến cái gì, nghĩ nghĩ, mới nhớ ra, là không thấy Trư Cửu Muội.
Chỉ thấy Trư Cửu Muội ngồi ở cách đó không xa, nhìn Khổ Hải ngẩn người.
Lúc này gió bắt đầu thổi, trên mặt biển sóng cả mãnh liệt, bọt nước đập bờ biển, truyền ra tiếng vang rầm rầm.
- Cửu Muội, đang suy nghĩ gì đấy?
Đường Tăng đi qua, sờ lên đầu tiểu gia hỏa.
- A, sư gia gia, người trở về rồi.
Tiểu gia hỏa tựa hồ mới hồi phục tinh thần lại, vui mừng nói.
Đường Tăng khẽ nhíu mày, tình huống của tiểu gia hỏa không tốt lắm a:
- Cửu Muội, có phải con lừa trọc Như Lai kia ảnh hưởng con hay không? Phải kiên cường, thủ vững linh đài, không nên để hắn nắm thân thể trong tay.
- Ừm ân, Cửu Muội biết.
Trư Cửu Muội nghe lời gật đầu, cực kỳ kiên định.
Bất quá Đường Tăng vẫn nhìn ra ánh mắt nàng có chút ngây ngô, hiển nhiên cũng không có lạc quan như mặt ngoài.
Cái này khiến Đường Tăng âm thầm cảnh giác, xem ra phải tự mình ra tay mới được, nếu không tiểu gia hỏa rất có thể bị Như Lai Phật Tổ hòa tan ý thức.
Nhưng muốn thực đang giúp, hiện tại cũng không thể ra tay, chỉ có thể tìm cơ hội.
- Sư phụ, Tiểu Bạch Long xuống biển nhìn qua, bên trong cũng có sinh linh, chỉ sợ Khổ Hải này không dễ qua.
Tôn Ngộ Không nói.
- Đừng sợ, có vi sư ở đây, vi sư sẽ bảo hộ các con.
Đường Tăng nói, vung tay lên, một chiếc thuyền bay ra, đón gió căng phồng lên, hướng về mặt biển.
- Ầm ầm...
Sóng biển cuốn ngược, chiến thuyền to lớn để cho bọt nước khuấy động.
Ánh mắt đám người Tôn Ngộ Không sáng lên, phát hiện cái này lại là một chiếc chiến thuyền, dài đến hơn một trăm mét, rộng cũng có ba bốn mươi mét.
Chiến thuyền theo sóng lay động, nhưng thủy chung không có chìm, bất quá trên đó nguyên bản tán phát quang mang, rất nhanh liền biến mất, uy năng nguyên bản không cách nào phát huy ra.
Dù vậy cũng đã đầy đủ, dù sao bọn hắn cần chỉ một công cụ vượt biển mà thôi.
- Quá tốt rồi, lần này có biện pháp vượt biển.
- Ta biết sư phụ không gì làm không được.
Các đồ đệ đều đại hỉ.
Chiếc thuyền này, chính là Đường Tăng từ trong bảo khố Côn Luân tiên môn đạt được, lúc trước cũng không nghĩ nhiều, không nghĩ tới vậy mà có thể phát huy được tác dụng.
Chiếc thuyền này, nếu như ở địa phương khác, có lẽ có thể phát huy ra uy năng của Đạo Tổ cảnh, tốc độ rất nhanh, lực phòng ngự cũng đủ mạnh, nhưng ở nơi này, lại chỉ có thể làm công cụ vượt biển, tất cả trận pháp phòng ngự đều biến mất.
- Ha ha, các đồ nhi, xuất phát!
Đường Tăng cười to, ôm lấy Trư Cửu Muội, bỗng nhiên nhảy lên, nhục thân cường đại làm mặt đất nứt toác ra từng khe hở.
Bất quá vừa xuất hiện ở trên mặt biển, pháp lực trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích, lực lượng thân thể cũng bị áp chế đến thấp nhất, ý chí cũng giảm bớt rất nhiều.
Mặc dù như thế, Đường Tăng vẫn ở dưới quán tính rơi vào trên chiến thuyền.
- Sưu sưu...
Đám người Tôn Ngộ Không cũng nhanh chóng vọt lên, ở trên không trung hiện lên đường vòng cung rơi xuống chiến thuyền.