Kỳ thật nàng cũng muốn khống chế hai thị nữ giống như những Tiên Đế kia, nhưng nghĩ lại, dù sao hai thị nữ không có bao nhiêu uy hiếp, coi như đến lúc đó các nàng phản chiến, cũng ảnh hưởng không lớn.
Trái lại, nếu hai thị nữ có thể ngoan ngoãn, hắn cũng không để ý thật thu hai thị nữ ở bên người.
Cũng không phải hắn muốn lên hai thị nữ này, mà là cảm thấy hai Tiên Đế kia trong thực chất xem mình như thị nữ, không có quá nhiều tham vọng.
Thời điểm Bình nhi cùng Nhược nhi rất nhỏ yếu liền là thị nữ, cho dù bây giờ đã là Tiên Đế, trong lòng vẫn xem mình như thị nữ.
Dạng thị nữ này, sau khi nô dịch, không có nhân cách của mình, sẽ thật đáng tiếc.
...
Đường Tăng một đường bay qua, rất nhiều tài nguyên chỉ thuộc về Côn Luân Tiên cảnh đều bị vơ vét hầu như không còn, không có lưu lại chút nào.
Mà lúc này, tàng bảo khố của Côn Luân tiên môn rốt cục có người phát hiện bị trộm, một Đạo Tổ tự mình tiến vào bảo khố, muốn lấy một bảo vật.
Nhưng sau khi Đạo Tổ này tiến vào bảo khố, lại trợn mắt hốc mồm phát hiện, bảo khố nguyên bản chất đầy bảo vật trở nên rỗng tuếch, như một tiểu thế giới hoang vu.
Đừng nói Tiên tinh thần dược, ngay cả một tảng đá cũng không còn lại.
Càng làm cho Đạo Tổ kia trợn mắt hốc mồm là, ngay cả những kệ hàng đặt bảo vật cũng bị dọn đi, người trộm bảo thật là phát rồ, để cho người ta trợn mắt líu lưỡi.
- Là ai?
Đạo Tổ này tên là Trần Hoành vô cùng phẫn nộ.
Phải biết, bảo vật trong bảo khố này, chính là toàn bộ Côn Luân tiên môn góp nhặt vô số năm mới tụ tập được, là nội tình của toàn bộ Côn Luân tiên môn.
Những tư nguyên này, đủ để bồi dưỡng vô số Tiên binh Tiên tướng, thậm chí có thể nuôi dưỡng rất nhiều Tiên Đế cùng Đạo Tổ.
Chỉ cần thiên phú đầy đủ, thời gian đầy đủ, có tài nguyên khổng lồ như vậy, tấn cấp Đạo Tổ cũng không phải mộng tưởng.
Nhưng bây giờ những bảo vật này biến mất toàn bộ, bị đánh cắp, một mảnh vụn lỏng cũng không có để lại.
- Oanh!
Trần Hoành Đạo Tổ bạo tẩu, xông ra đại môn bảo khố, trực tiếp xách hai thủ vệ lên:
- Trước đó ai tới qua bảo khố?
- Đạo Tổ tha mạng...
- Tha mạng...
Hai Tiên Đế thủ vệ kinh hãi thất sắc, cảm thấy sát ý của Trần Hoành Đạo Tổ.
- Bản tọa hỏi các ngươi, trước đó có ai tới qua bảo khố?
Trần Hoành Đạo Tổ giận dữ hét.
- Phu... Phu nhân...
Một Tiên Đế vội vàng trả lời:
- Trước đây phu nhân đến thị sát bảo khố, nói... sau khi chưởng môn đến, có thể cầu hắn một kiện bảo vật.
- Phu nhân? Diên Nhi muội muội?
Trần Hoành Đạo Tổ nhíu mày, cuối cùng vẫn không có giết chết hai Tiên Đế này, bởi vì Tiên Đế ngay cả ở thế lực như Côn Luân tiên môn cũng là trụ cột vững vàng, số lượng không quá nhiều.
- Đúng, trước đó phu nhân nói, chúng ta thủ hộ bảo khố có công...
Một Tiên Đế khác cũng nơm nớp lo sợ mở miệng:
- Nếu Đạo Tổ cảm thấy không được, chúng ta cũng không cần bảo vật...
- Các ngươi còn muốn bảo vật?
Trần Hoành Đạo Tổ giận dữ, vung tay đánh hai Tiên Đế trọng thương:
- Hiện tại bảo khố đã trống không, cái gì cũng không còn.
- Cái gì...
Sắc mặt hai Tiên Đế đại biến.
- Đây không có khả năng, trước đó phu nhân đã từng đến thị sát qua.
Một Tiên Đế không tin.
- Là thật, phu nhân tự mình đến qua, tuyệt sẽ không sai.
Một Tiên Đế khác cũng mở miệng.