Soán Đường

Chương 43: Q.6 - Chương 43: Trịnh Tỉnh hoảng sợ.






Trịnh Tỉnh đầu kêu to lên một tiếng, thoáng chốc trở nên trống rỗng.

Trịnh Nguyên Tống cũng biến sắc kinh ngạc nhìn Trịnh Tỉnh thở dài nửa ngày.

Lô phu nhân cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng quay đầu hỏi:

- Chá Cô Nhi, con không phải nói Trịnh Ngôn Khánh đã theo địch ở Bình Nhưỡng sao, tại sao hắn lại có đảm lược trở về?

Trịnh Nguyên Thọ u ám nói:

- Đúng thế ta cũng muốn biết tại sao Trịnh Ngôn Khánh lại trở về.

Trịnh Ngôn Khánh còn sống, Trịnh Ngôn Khánh còn sống... hắn trở về...

Trịnh Tỉnh đầu vang lên từng tiếng ông ông, không biết phải trả lời sao cho phải, Trịnh Ngôn Khánh thâm hãm hiểm địa dĩ nhiên là cửu tử nhất sinh khó có thể quay lại, cho nên hắn không ngại bỏ đá xuống giếng, Trịnh Tỉnh đối với Trịnh Ngôn Khánh không có cảm tình gì nên bẩm báo với Lai Hộ Nhi là Trịnh Ngôn Khánh đầu hàng Cao Ly thậm chí đem đại hỏa Nam Thủy cũng ôm lên người mình.

Chu Pháp không tin cho lắm nhưng Lai Hộ Nhi lại tin là thực.

Cuộc chiến còn chưa kết thúc, Trịnh gia đã tổ chức tộc lão hủy bỏ thân phận tộc lão của Trịnh Thế An, cũng chiếm đi điền sản ruộng đất của Trịnh Thế An.

Dương Quảng sau khi trở về Lạc Dương biết được việc này vô cùng phẫn nộ muốn tịch thu tài sản cả nhà của Trịnh Thế An.

May mà có Bùi Thế Củ đứng ra biện hộ, lại có Vũ Văn Sĩ khuyên giải về sau lại có Tiêu hoàng hậu đứng ra nói cho Trịnh Ngôn Khánh.

Nàng nói:

- Bệ hạ chỉ nghe lời nói của một bên thì không khỏi lỗ mãng, Trịnh Ngôn Khánh là người thế nào bổn cung không biết nhưng người có thể làm ra câu "sĩ cam phần tử bất công hầu" thì tuyệt đối không phải là người có thể hàng Cao Ly. Bổn cung nguyện bảo đảm cho Trịnh Ngôn Khánh không phải là hạng vô sỉ quỳ gối đầu hàng.

Dương Quảng lúc này mới bỏ qua nhưng đã bãi miễn chức vị Vân Kỵ Úy của Trịnh Ngôn Khánh.

Về sau Bùi Thục Anh và Bùi Thúy Vân cùng nhau đi tới Củng huyện, bảo vệ Trịnh Thế An, lại có huyện lệnh quản thành là Phòng Huyền Linh cùng với Từ Thế Tích âm thầm chiếu ứng, cho nên chỗ ở không bị mất.

Hiện tại Trịnh Ngôn Khánh đã trở về.

Không chỉ trở về một mình mà còn mang theo Cao Ly quận vương Cao Kiến Vũ.

Dương Quảng chinh phạt Liêu Đông, tổn hại binh lính có thể nói là mất hết mặt mũi mà Trịnh Ngôn Khánh bắt giữ Cao Kiến Vũ đây chính là một công huân to lớn, đảm bảo sau này Trịnh Ngôn Khánh sẽ thăng chức rất nhanh.

Trịnh Ngôn Khánh quật khởi, Trịnh Tỉnh thập chí là toàn bộ Nhị phòng sẽ gặp phải kết cục gì?

Trịnh Nguyên Tống đối với chuyện này vô cùng rõ ràng nên cầm thư của Tiết Thế Hùng xem qua một lần nữa.

Hắn nhẹ nhàng đặt ở trên thư án rồi nhắm mắt lại.

Rong ruổi Cao Ly mười tháng, đánh bại gần trăm tòa quân trại, chém giết vạn người, không nói nhiều chỉ nguyên chuyện giết Cao Bảo Tàng, phục kích Phác Kim Xương, giết chết Xa Lý Hán, tiêu diệt cả nhà Ất Chi Văn Đức mấy trăm nhân khẩu, giải cứu mấy nghìn người Tùy quân, tuy nói đại bộ phận đều chết ở trên chiến trường nhưng cũng là một công lớn. Trong đám người giải cứu có cả Mạch Tử Trọng, Phùng Trí Đại thậm chí cả tả đồn vệ tướng quân Tân Thế Hùng.

Tân Thế Hùng mặc dù chết nhưng ở trong quân đội mà nói, phần nhân tình này mà nói, người nhà hắn sẽ nhớ kỹ trong lòng.

Lô phu nhân ngẩn ngơ giật mình đột nhiên giáng một cái tát lên trên mặt Trịnh Tỉnh:

- Cái đồ khốn kiếp này, ngươi tại sao lại làm ra chuyện bỉ ổi như vậy?

Nói xong nàng quỳ phịch một tiếng tiến tới trước Trịnh Nguyên Thọ.

- Lão gia ông nghĩ biện pháp ngàn vạn lần phải bảo vệ tính mạng cho Chá Cô Nhi... bằng không để cho nó đi trốn rồi sau này trở về.

Trịnh Nguyên Thọ nhìn lão thê, liên tục cười khổ.

- Phu nhân à, hắn đi rồi, Trịnh gia thậm chí là Lô gia đều phải chịu sự lôi đình của bệ hạ.

- Người đâu đem Trịnh Tỉnh nhốt lại cho ta, bất luận kẻ nào cũng không được gặp hắn, không được nói chuyện với hắn một câu nào... Phu nhân bà đừng trách ta độc ác, giờ phút này ai cũng không bảo vệ được nó, gây chuyện không tốt chúng ta đều bị liên lụy, hiện tại bà trở về viết thư cho nhạc phụ, hi vọng ông ấy có thể trợ giúp.

Lô phu nhân tốt xấu gì cũng là đích tôn của Phạm Dương Lô thị, trong nhà cũng có chút địa vị.

Trịnh Tỉnh bị vài tên võ sĩ kéo ra bên ngoài, giãy dụa kêu khóc:

- Cha, tha mạng cho con... mẹ, cứu mạng con.

Mặc dù trong lòng không đành nhưng Lô phu nhân hiện tại nào dám mở miệng cầu tình.

- Đại ca, đệ lập tức tiến về Củng huyện.

Trịnh Nguyên Tống đứng lên:

- May mà những điền sản ruộng đất chưa phân phối ra ngoài, chúng ta trả lại cho Trịnh Thế An rồi cầu tình mong hắn tha thứ, tuy hiện tại Trịnh Thế An hận chúng ta nhưng đối với Trịnh gia lại tình cảm thâm hậu chỉ cần chúng ta dùng tình trấn an Trịnh Thế An thì Trịnh Thế An có thể ở bên cạnh nói tốt với Trịnh Ngôn Khánh.

- Huynh cùng với Trịnh Thiện Nguyện thương nghị việc này, khôi phục tước vị tộc lão của Trịnh Thế An.

- Còn Trịnh Nhân Cơ nữa, ta đoán Trịnh Nhân Cơ hiền đệ bên kia đã nhận được tin tức.

- Tóm lại chúng ta cần phải chuẩn bị tốt tất cả, tận lực cho tới trước khi Ngôn Khánh phản hồi đem tình huống áp xuống như vậy mới có thể đền bù tổn thất, nếu không được chúng ta sẽ đem sản nghiệp Bách Hoa Ổ tặng cho bọn họ.

Bách Hoa ổ chính là chỗ phong cảnh vô cùng đẹp dưới chân núi Tung sơn, tổng cộng có tới 5000 khoảnh ruộng tốt.

Quan trọng nhất là Bách Hoa Ổ nuôi tới 1400 nhân khẩu, là trọng yếu căn cơ của Kinh Đường.

Trịnh Nguyên Thọ tuy trong lòng không nỡ nhưng cũng biết lúc này không phải là lúc hắn đau lòng.

- Chỉ mong rằng Bách Hoa ổ có thể khiến Trịnh Ngôn Khánh tiêu trừ cơn giận với chúng ta.

Trịnh Nguyên Thọ và Trịnh Nguyên Tống nhìn nhau, đều thấy trong mắt cả hai một vẻ khổ sở dày đặc.

Trịnh Ngôn Khánh đích thật là rất mệt mỏi.

Từ Bình Nhưỡng tới đây hắn tập trung tinh thần, lúc thì tập kích lúc thì phải chạy trốn.

Mười tháng qua thể trọng của hắn ngày càng nhẹ, cả người gầy hóp lại.

Chuyện này còn không sao cái quan trọng nhất là tinh thần vô cùng đau khổ, nhiều đêm không ngủ được, có thể nói là cạn kiệt tâm lực. Hắn vì mưu cầu sinh lộ mà thân thể và tinh lực đã tiêu hao hầu như không còn, Ngọc Đề Tuấn cũng bị như vậy.

Nếu không Ngọc Đề Tuấn ở tình huống bình thường làm sao có thể bị đá mù mắt.

Nói thẳng ra là do thể lực chống đỡ hết nổi, tinh lực hao mòn cuối cùng thành ra kết cục như vậy.

Trịnh Ngôn Khánh sau khi hôn mê liền nằm mơ.

Trong mộng hắn nhìn thấy hắn đang cưỡi Ngọc Đề Tuấn chạy về những người như Đậu Hiếu, Trịnh Hoài An chết trận cũng ở trước mắt.

- Trịnh công tử, chúng ta về nhà.

- Đúng thế, chúng ta về nhà....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.