Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 260: Chương 260




“Cái gì?” Trần Tư Khải đột nhiên lạnh giọng, nghiến chặt răng: “Đáng chết! Lẽ nào em và cậu ta hôn rất nhiều lần rồi? Hử?”

Tiêu Mộng chớp đôi mắt rưng rưng nước mắt, thật sự muốn khâu miệng mình lại.

Huhuhu, vì sao cô lại không có đầu óc thế chứ?

Nói chuyện trước mặt cái tên lão làng Trần Tư Khải này, thật sự quá không cẩn thận!

Lại… Lại lỡ lời rồi.

“Cũng… Cũng không phải rất nhiều lần… Chỉ có… chỉ có mấy lần thôi…” Tiêu Mộng sợ hãi run run hàng mi, nói nhỏ.

Sau lưng lạnh quá, bị anh ta đè lên tường như này, khó chịu chết mất.

Trần Tư Khải hơi gật đầu, động tác này, rõ ràng là càng tức giận hơn rồi, anh cười âm hiểm, trầm giọng nói: “Tốt, tốt, tốt, em lén lút cắm cho tôi bao cái sừng rồi, hử?”

Gầm lên, ngón tay của anh ta thăm dò giữa hai chân cô… Dọa Tiêu Mộng thét lên một tiếng, cả người căng cứng.

“A…”

Anh ta quá khỏe, không hề dịu dàng, lửa nóng bừng bừng, khiến nơi mẫn cảm bên dưới của cô cực kỳ đau.

Tiêu Mộng rưng rưng nước mắt, nhanh chóng cầu xin: “Không có cắm sừng, thật sự là không có cắm sừng, chỉ là hôn anh ta vài lần, không nhiều, thật đấy, đều là anh ta cưỡng ép tôi… Huhuhu…”

“Không nhiều? Em còn muốn mấy lần?”

Trần Tư Khải hít sau một hơi, vì ghen tuông, tay anh ta càng dùng sức hơn, vào sâu bên trong.

“A…” Hai chân Tiêu Mộng run lên.

“Đau quá, đau quá, bỏ ra, xin anh đừng thế này… Đau quá…”

Tiêu Mộng mềm nhũn trong lòng Trần Tư Khải, chân tay lóng ngóng lau nước mắt.

Trần Tư Khải thấy Tiêu Mộng khóc lóc thảm thiết, không khỏi mềm lòng.

Rút tay ra, đè người xuống, chặn lấy môi cô, hôn điên cuồng. Khi buông ra, bên dưới anh ta đã sớm ngẩng cao đầu, nóng rực.

“Tiêu Mộng, tôi rất tức giận! Biết chưa?” . ngôn tình sủng

“Huhuhu, biết rồi, biết rồi.”

Bàn tay anh ta vuốt ve cơ thể cô, ra sức xoa nắn giống như phát tiết.

Tiêu Mộng vì hành động thô bạo này của anh ta mà hít sâu từng hơi.

“Em là người phụ nữ của ai?”

“Anh, của anh…”

“Sau này còn dám gần gũi với người đàn ông khác không?”

“Huhu, không dám nữa, thật sự không dám nữa.”

Thật ra cô chưa từng gần gũi với người đàn ông nào khác, cô là bị cưỡng ép. Hơn nữa, hôn một cái cũng không thể coi là tội chết. Trần Tư Khải anh ta còn có bao nhiêu phụ nữ đó, dựa vào đâu mà anh ta yêu cầu cô nghiêm khắc như thế?

Những lời này, Tiêu Mộng cũng chỉ dám nghĩ thầm trong lòng chứ không dám nói ra.

“Hôm nay, nếu em biểu hiện không tốt, vậy tôi xử em tới chết!”

“Đừng xử tôi, đừng xử tôi tới chết, tôi biểu hiện thật tốt, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”

“Vậy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.