Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 336: Chương 336




Trần gấu xấu xa ơi là Trần gấu xấu xa… Ban ngày anh còn hôn tôi, vừa hôn vừa sờ mó, không ngờ… mấy tiếng sau, anh lại ôm một người phụ nữ khác, hoàn toàn coi tôi là không khí!

Tiêu Mộng tự cắn môi mình, cắn tới phát đau.

Cô biết, còn có một nơi, còn đau hơn môi hàng ngàn lần!

Anna bị Trần Tư Khải ngăn lại, cô ta càng thêm không vui, chẳng qua tạm thời còn chưa xác định rốt cuộc Trần Tư Khải có tâm tư gì với Tiêu Mộng, thế nên, Anna xoay người lại, không hề khách khí mà lớn tiếng nói với Tiêu Mộng: “Cô Tiêu, tôi khuyên cô một câu, cô còn trẻ, đừng có nghĩ dựa vào thân thể và thanh xuân để bám lấy ông chủ, như thế quá thấp kém.”

Ồ… Tất cả ồ lên!

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tiêu Mộng.

Từ lời Anna nói, mọi người đều hiểu, chắc chắn cô gái họ Tiêu này từng chủ động quyến rũ Trần Tư Khải, bị chính chủ phát hiện, không phải giờ bị làm cho bẽ mặt đây sao?

Trời ơi, con gái bây giờ đều không thể nói nổi tới thế này sao?

Lam Nhạn tức tới mức nhảy lên, quát: “ĐM cụ tổ nhà cô! Cái loại quỷ phương Tây xấu xí tóc vàng mắt xanh nhà cô, cô nói linh tinh cái gì đấy? Con mắt chó nào của cô nhìn thấy Mộng nhà chúng tôi bám lấy ông chủ hả? Chúng tôi mới không thèm? Khoác lác nó vừa thôi!”

Tất cả mọi người đều sợ hãi!

Còn có người dám mắng chủ công ty Hắc Ảnh?

Anna sát khí dâng cao chính là minh chứng rõ nhất!

Shit! Vậy mà lại có người mắng cô ta như thế! Coi trời bằng vung!

Miệng Lam Nhạn bị một bàn tay to bịt kín, một tay Lôi Bạc ôm lấy eo Lam Nhạn, một tay che miệng cô ta lại, cười áy náy với Anna, nói: “Gần đây tâm tình bạn gái tôi không tốt, đừng để ý nha.”

Ôi… Cả đám người lại hít vào một hơi.

Cô gái mắng người thô tục này lại là… bạn gái cậu Lôi?

Vậy mà cậu Lôi cũng có bạn gái rồi?

Vậy mà cậu Lôi cũng công khai bạn gái rồi?

Chuyện tối nay, thật là quái lạ!

Cả người Tiêu Mộng run bần bật, trong đôi mắt to của cô long lanh nước mắt, cô cố hết sức khống chế bản thân không cho rơi nước mắt.

Mũi cũng nghẹn lại, nói hơi ồm òm, cực kỳ tủi thân: “Tôi… Tôi không có…”

Trần Tư Khải nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của Tiêu Mộng, trái tim anh ta vỡ vụn!

Anh ta cắn chặt răng, nắm đấm đặt bên đùi, nắm rất chặt.

Thế nhưng, bây giờ anh ta nhất định phải khống chế dục vọng đi tới ôm cô vào lòng!

Phải tỏ ra thờ ơ, phải tỏ ra như bình thường, phải tỏ ra không để ý, phải tỏ ra điềm nhiên như không… Trước giờ, Trần Tư Khải luôn khống chế cảm xúc rất tốt, đột nhiên anh ta phát hiện, bây giờ anh ta rất khó kìm nén được cảm xúc lúc này!

Anna cười châm chọc, khinh thường nói: “Có hay không, tự cô biết là được. Nghèo, nhưng đừng hèn.”

Rầm!

Sắc mặt Tiêu Mộng lại càng trắng hơn.

Bạch Mị túm lấy Tiêu Mộng, nói: “Đi thôi, không so đo với loại người này, cái đồ điên.”

Nhưng ngay lúc này, khi Tiêu Mộng khó xử, khi cô bị người ta coi khinh nhất, một bóng người màu trắng đi tới bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, sau đó khẽ kéo Tiêu Mộng vào lòng, ngón tay thon dài trắng nõn thương yêu đỡ lấy mặt cô, đau lòng nói: “Bé con của tôi, tôi tìm cả nửa ngày, em ở đây à. Sao thế, ai khiến em tủi thân thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.