Từ ngày đó, A Nghiên theo khuôn phép cũ hầu hạ vị Cửu gia này, mỗi ngày
ba bữa đều chạy đến phòng bếp nhọc lòng làm đồ ăn đa dạng đổi món cho
hắn.
Hắn thoạt nhìn ăn thật sự vừa lòng, thế cho nên mỗi lần cơm nước xong, đều tự tay xoa bóp khuôn mặt nàng.
Lúc bắt đầu nàng thực sợ hãi, tổng cảm thấy hắn ăn cơm xong sẽ ăn chính mình.
Bất quá thời gian lâu, nhìn hắn cũng không có ý tứ ăn mình, nàng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Bình tĩnh lại nàng bắt đầu lưu ý quan sát hết thảy trong phủ, hơn nữa bắt đầu suy xét một ít vấn đề tương đối khắc sâu.
Tỷ như trong phủ đến cùng là ai muốn giết nàng?
Hàn Đại Bạch? Nhìn qua không giống, Đại Bạch thúc tuy rằng giận mình, bất quá con người vẫn là không tệ.
Hà Tiểu Khởi? thiếu niên này chính là bụng dạ hẹp hòi, bất quá lại có cốt khí thanh cao, không đến mức làm loại chuyện này.
Sài đại cô nương? Thì phải là đứa trẻ không có đầu óc bị chiều hư.
Mạnh Hán? Hắn giết mình? Có cần thiết sao? Nếu hắn muốn giết mình, có phải trực tiếp đến một đao càng thống khoái hay không?
Ninh Phi? Mình cùng hắn không oán không cừu, hắn vì sao muốn giết mình?
Sài đại quản gia? Người này cười tủm tỉm thực từ ái a.
Suy nghĩ một vòng, nàng vẫn không rõ ràng.
Đành phải tạm thời không nghĩ, vẫn là ngóng trông đối thủ một mất một
còn của Cửu gia tới từ Yến kinh. Nếu như bọn hắn đến, chính mình nhất
định phải nghĩ cách cùng bọn họ kết nối, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp,
chỉnh chết nam nhân đáng sợ này, triệt để thay đổi nhân sinh, thay đổi
vận mệnh!
Lúc nàng không có việc gì sẽ lén lút quan sát chung quanh, tỷ như phòng
lương thượng, tỷ như trong kho ngầm, lại tỷ như hành lang bên cạnh vườn
hoa có thể giấu người, luôn hy vọng tìm được chút dấu vết để lại.
Nhưng một ngày đi qua, hai ngày đi qua, ba ngày bốn ngày đi qua, người
trong truyền thuyết sẽ hạ sát thủ đối với Cửu gia vẫn không xuất hiện.
Kẻ nhát gan, ma ma chít chít, muốn đến thì đến sớm một chút a!
nội tâm A Nghiên vạn phần khinh bỉ với đối thủ trong truyền thuyết kia.
Cứ như vậy đợi ước chừng một tháng, trong viện hoa đều rụng, đối thủ
đáng chết kia còn chưa xuất hiện, nàng đã có chút tuyệt vọng.
Sờ sờ cánh tay nhỏ của mình dần dần tròn trịa hơn, nàng thở dài: “Không
được a, nam nhân này có phải đang nuôi heo hay không, nuôi béo ta để ăn
thịt, hay là cho chim ưng ăn?”
”Ta nên tự mình nghĩ biện pháp đi, không thể cứ ngồi chờ chết.”
Con ngươi chuyển động, nàng đã nghĩ đến một chủ ý nham hiểm.
Nàng là danh trù, cũng từng là thần y, kỳ thật nếu muốn lặng yên không
một tiếng động ở trong đồ ăn xuống tay, dù có Mạnh Hán và Hạ Hầu Kiểu
Nguyệt thử độc, bọn họ cũng không chắc phát hiện được.
Thí dụ như hoa cúc và gà tam hoàng, đó là không thể cùng ăn, bằng không
nhất định trúng độc, nhẹ thì trong bụng không khoẻ, tâm như lửa đốt,
đứng ngồi không yên, nặng thì đau đầu lồi mắt ngất đi.
Lại thí dụ như thịt gà cùng với vừng cũng không thể ăn chung, nếu cân
lượng thích đáng, thậm chí một chiêu trí mạng, như vậy ô hô ai tai đều
có khả năng.
Đương nhiên, việc này phải làm kín đáo, vạn vạn không thể bị người phát hiện.
Suy nghĩ cẩn thận, A Nghiên trước tiên xem xét trong phòng bếp không có người, liền bắt đầu hành động.
Trước đem thịt gà bỏ da cắt thành khối nhỏ, sau đó cho thêm muối ăn, dầu cùng với dầu rong biển, các loại gia vị, nàng tùy tay chọn bột muối
tiêu cùng với bột ớt, như vậy sẽ có một chút cay, càng có thể vừa miệng, cứ như vậy quấy đều lên, nàng cho từng miếng thịt gà vào đưng trong một cái âu sứ bạch lan hoa, lại đậy vung gỗ lên, để đợi ngấm cho kĩ, đây là phải đợi ước chừng một canh giờ.
A Nghiên lén lút nhìn nhìn bốn phía, giờ này vừa qua buổi trưa, trong
phòng bếp không có người. Nàng triệt để yên tâm, bắt đầu làm nước sốt,
trước đem nước tương cho vào một cái bát to , lại lấy một thìa vừng
trắng, cũng một ít tỏi và mật ong, tất cả đều đổ đi vào quấy lên, như
thế này thành nước sốt rất ngon.
Nàng chà xát tay, đứng ở cửa trù phòng, nghĩ nếu không tốt, Hàn Đại Bạch hoặc là Hà Tiểu Khởi đến, bị bọn họ nhìn thấy, tóm lại là không tốt,
chính mình phải trông ở chỗ này. Như vậy Hàn Đại Bạch, Hà Tiểu Khởi đến, cũng che giấu tốt một chút, bọn họ cũng ngượng ngùng quang minh chính
đại xem mình làm cái gì đi?
Ai biết đang tính toán, đã thấy cách đó không xa, Mạnh Hán xuất hiện.
Nàng vội vã tiến lên cười chào hỏi: “Mạnh đại nhân, có việc?”
Mạnh Hán mặt không biểu cảm liếc mắt quét nàng một cái: “Cửu gia tìm ngươi.”
Tìm nàng?
A Nghiên có tật giật mình, cảm thấy là bị nhìn thấu, nhịn không được thử hỏi: “Tìm ta có việc?”
Mạnh Hán lắc đầu: “Không biết.”
A Nghiên cố ý nói: “Có lẽ hắn đói bụng muốn ăn điểm tâm, có thể hay
không phiền toái Mạnh đại nhân đi qua hồi bẩm Cửu gia, nói ta bên này
lập tức làm một ít đồ ăn ngon đến, hắn nhất định sẽ thích.”
Mạnh Hán nhìn nàng một cái, gật gật đầu.
Mắt nhìn Mạnh Hán đi rồi, A Nghiên cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, nhìn thịt gà cũng ngấm kỹ rồi, vội vàng bắt đầu nấu.
Nàng trước cho vào nồi một chút dầu quế, bắt đầu châm lửa, đợi cho dầu
nóng lên, liền cho thịt gà đã ngâm tẩm kỹ vào, để lửa nhỏ, để cho thịt
gà trong nồi chiên kĩ dần dần vàng lên, lấy nước sốt mình chuẩn bị lúc
trước đổ vào, nước sốt lạnh gặp phải thịt gà chiên vàng nóng hổi trong
nồi nhất thời phát ra tiếng vang giòn, nước sốt nồng đậm thơm ngon bắt
đầu ở trong dầu nóng thấm dần vào thịt gà, vừng trắng cũng nhanh chóng
chín, mùi vừng trộn với mùi mật ngọt tràn ngập trong không khí, làm cho
người ta nhịn không được chảy nước miếng.
A Nghiên xem ổn rồi, lại vội thêm một chút rau xà lách, hành thái, cùng sử dụng thêm một chút hoa cúc và hương thung nha.
Dùng thìa gỗ đảo vài cái, một nồi gà chiên tẩm vừng mật ong đã làm xong.
A Nghiên lấy ra, xem sắc màu vàng óng ánh, còn có hương thơm nồng đậm, vừa lòng gật gật đầu.
Biết Cửu gia này kén chọn, cố ý tìm một cái khay thương tùng là đồ sứ
Thanh Hoa, khay quan diêu Thanh Hoa này ở bên cạnh chỉ trang trí chút
hoa văn xanh, trên mặt tinh tế trắng mịn, phối hợp với vàng óng ánh lại
có màu xanh lá, vừa xem thật rất khác biệt.
Khi khay gà giòn tẩm vừng mật ong này hiện ra ở trước mặt Tiêu Đạc, hắn có chút tò mò hỏi:
”Đây là cái gì?”
Cửu gia hiện đã quen A Nghiên mỗi ngày đều bưng lên đồ ăn mới. Có loại
đồ ăn kỳ thật hắn trước kia ở trong cung cũng từng ăn, nhưng đồ ăn trong trí nhớ vốn vô cùng nhàm chán, trải qua nàng kia diệu thủ chế biến,
dường như có tư vị khác.
Trong khoảng thời gian này hắn khẩu vị tốt, mỗi ngày qua thật sự dễ
chịu, tâm tình cũng tốt hơn, nói chuyện với A Nghiên có chút hiền lành.
A Nghiên một bước tiến lên, cười đến ôn nhu săn sóc:
”Cửu gia, hôm nay vừa đúng lúc thôn trang đưa tới gà tam hoàng, ta thấy
thịt gà này chất non mịn, hương vị ngon, nếu hầm canh, không khỏi đáng
tiếc, liền dùng làm một chút đồ ăn.”
”Nga, làm cái gì?” Cửu gia mặt mày rất hưng trí, bên môi cũng mang cười.
Vì thế Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hầu hạ bên cạnh liền phát hiện, kỳ thật trước
lúc A Nghiên tiến vào, Cửu gia còn đang chau mày, phát ra một cỗ hơi thở thanh lãnh chớ đến gần, đợi đến A Nghiên đi vào, mặt mày Cửu gia liền
ôn hòa xuống.
A Nghiên vừa nói lại cho hắn cách làm, hắn cả người giãn ra, dường như gió xuân thổi vào mặt, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Nàng không khỏi liếc mắt nghiêm cẩn đánh giá A Nghiên một cái.
A Nghiên gặp sắc mặt Cửu gia sung sướng, trong lòng cũng thả lỏng, sự tình kế tiếp làm tốt rồi.
Nàng cười bắt đầu giới thiệu điểm tâm mình làm cho hắn.
”Đây là gà giòn tẩm vừng mật ong, ta đem bột mì bọc thịt gà mềm bên
trong, bên ngoài phủ một tầng vừng, lại cho vào nồi chiên một chút, Cửu
gia nếm thử, có hợp khẩu vị ngươi?”
Cửu gia cúi đầu xem, thấy A Nghiên mở khay trên bàn, bên trong tràn đầy
một mâm, dưới đáy dùng một tầng cúc hoa nhạt màu làm nền, nhìn tươi mới
nhu hòa, mà ngay trên mặt cúc hoa, bày một vòng khối thịt tẩm mật và
vừng, thoạt nhìn hẳn là thịt gà, bên ngoài lấm chấm vừng, lấp lánh như
vàng, phối hợp thêm một chút rau mầm mùa xuân, càng xem càng làm cho
người ta thèm ăn thêm.
trong con ngươi dài nhỏ càng có vẻ sung sướng.
Kỳ thật với đồ ăn, hắn quả thật phi thường soi mói, luôn đòi hỏi sắc
hương vị câu toàn, mà A Nghiên này nấu ăn, chẳng những hương vị làm hắn
thích, đến ngay cả hình thức cũng làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
A Nghiên nhìn thần sắc hắn, biết đã thành, liền vội dùng đũa ngà voi gắp một miếng thịt gà lên, hầu hạ hắn ăn.
Tiêu Đạc vừa thử một ngụm, liền gật đầu: “Hoàn hảo.”
Này rõ ràng bên ngoài giòn thơm, bên trong thịt gà mịn màng mềm mại,
càng thêm mùi vừng lẫn vào trong thịt gà, ăn vào thật sự là có một phen
tư vị khác.
A Nghiên nghe lời này, đương nhiên cao hứng. Tuy rằng chưa từng được
khen nhiều, nhưng có thể được hai chữ này, đã là vô cùng tốt.
Lập tức nàng cười nói với Tiêu Đạc: “Cửu gia thích là tốt rồi!”
Thịt gà cùng với vừng, sớm muộn gì cũng ăn chết hắn!
Gần đây Hàn Đại Bạch đã triệt để thất sủng trước mặt Cửu gia, thân thể
giống như cũng không quá tốt, không xuất hiện làm gì ở phòng bếp, Hà
Tiểu Khởi nhưng lại mỗi ngày đều ở bên cạnh xem thêm một ít đồ ăn tươi
mới đa dạng, nhưng mà thoạt nhìn hắn đúng là vô tâm cùng chính mình
tranh đoạt khối lãnh địa Cửu gia này.
Khả năng chí hướng hắn vẫn là ở chỗ Bạch Lan hội gì đó đi?
Không có hai người kia, A Nghiên dù sao cũng không sợ bị nhìn thấu, dù
sao loại đạo lý đồ ăn tương sinh tương khắc này, đầu bếp có lẽ đều biết, cũng không phải sẽ đều tinh thông như mình. Gà giòn mật ong vừng kỳ
thật cũng là một loại mỹ thực ở phía nam, người ta ăn cũng không bị
trúng độc, chẳng qua chính mình lúc làm món ăn này, hơi động tay động
chân, cho nhiều hơn một ít vừng.
Có cân lượng xảo diệu này, hắn nếu có thể ăn nhiều mấy miếng, chuyện
trúng độc chỉ là sớm hay muộn, có lẽ ngày nào đó nằm trên giường bạo
bệnh bỏ mình rốt cuộc cũng không dậy nổi đâu!
Lại nói, nàng từng là danh y, lại tinh thông nguyên tắc nấu nướng, hai
loại kỹ năng dung hợp hoàn mỹ, đều là các kiểu kỹ năng có thể thi triển.
Người làm đại phu, nguyên tắc nấu nướng vị tất tinh thông hơn nàng,
người làm đầu bếp, y thuật tất nhiên không cao minh bằng nàng!
Xem bọn hắn thế nào đấu thắng được mình!
Càng nghĩ càng sung sướng a!
Ai biết nàng đang sắp nhập thần, bỗng nhiên có một miếng gà thơm ngào ngạt nhét vào miệng nàng.
Nàng nhất thời sợ ngây người, mở to hai mắt nhìn người trước mặt.
Tiêu Đạc vừa thưởng thức gà giòn vừng mật ong, mĩ vị nhất hạng làm cho người ta ăn còn muốn ăn thêm, vừa mỉm cười nhìn A Nghiên.
A Nghiên môi nhỏ đỏ bừng, giống như hồng anh đào sau cơn mưa mang theo
giọt sương, thậm chí còn ngây thơ hơi hơi hé ra, nay bị chính mình nhét
vào một miếng gà, lại phát ngốc trợn mắt há hốc mồm.
”Nha đầu ngốc.” Hắn môi mỏng khinh động, nhả ra ba chữ như vậy.
”Cửu gia...”A Nghiên cười khổ: “Cửu gia, ta không ăn, ngươi ăn, ngươi ăn...”
Tiêu Đạc cũng không cho phép nàng cự tuyệt, đánh giá cánh tay nhỏ khuôn
mặt nhỏ của nàng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống bộ ngực nhỏ bằng phẳng:“Không có mấy lượng thịt, vừa vặn ăn cho bổ, nghe nói ăn nơi nào bổ nơi
đó.”
Ăn nơi nào bổ nơi đó...
A Nghiên trên mặt phát đỏ.
Nàng, nàng, nàng lấy thịt ức gà làm món này a!
Hừ!
Nàng gian nan nhai miếng thịt Tiêu Đạc đút cho chính mình, cũng ôm quyết tâm thấy chết không sờn nuốt xuống, sau đó mới chuyển động thân thể,
cùng sử dụng tay che trước ngực mình.
”Ta, ta nhỏ! Bởi vì ta còn nhỏ thôi!”
Nói xong câu làm cho người ta thương tâm muốn chết này, nàng nhanh xoay người chạy!
Nàng chạy về phòng của mình rồi, thật cẩn thận đóng cửa lại, xoa xoa
thái dương khẩn trương gạt mồ hôi, trực tiếp đưa đầu ngón tay nhét vào
trong cổ họng móc xuống.
Nàng muốn nhanh nhổ ra, không thể ăn vào miếng gà vừa rồi kia.
Ai biết bụng nàng khỏe mạnh như thế, nàng cứ móc như vậy nửa ngày, thế nhưng căn bản không nhổ ra được.
Khi nào thì thân thể nàng tốt như vậy ?
A Nghiên gấp đến độ dậm chân, nhưng có dậm chân, miếng thịt gà kia chắc là càng đi xuống thôi?
Không có biện pháp, nàng đành phải chạy nhanh tìm nước trà đến, uống thêm nước.
Nghĩ tới nghĩ lui, chính là một miếng mà thôi, cũng hẳn là không việc gì đi.
Ai biết, nàng mười phần sai !
Vào lúc ban đêm, nàng choáng váng đầu hoa mắt, ghê tởm nôn mửa, trong bụng đau nhức, cả người khó chịu đều là mồ hôi lạnh.
Này, này rõ ràng là dấu hiệu ngộ độc thức ăn a!
A Nghiên khóc không ra nước mắt, khó chịu đánh gối đầu.
Bất quá nàng ở đây khó chịu, nghĩ lại một lần, chính mình chỉ ăn một
miếng đã thành như vậy, có thể thấy được gà tẩm vừng này là phi thường
dùng được, nam nhân đáng giận kia ăn nhiều như vậy, có phải đã chết hay
không?