Lưu Vĩ Thần đang cảm thấy rất rất rất (lược bỏ n từ rất) khó chịu với hình ảnh trước mắt.Cô gái mà anh đã định lại tay trong tay thân mật khiêu vũ cùng người con trai khác. Anh rất muốn xông lên tách hai người kia ra nhưng lý trí ngăn anh lại kịp thời, thời gian còn dài, anh còn nhiều cơ hội để “đòi nợ” cô lắm. Và đương nhiên chỉ có những người còn lại trong hội mới có biểu tình xem kịch vui thôi. Đối với họ, xem kịch vui chính là việc thúvị nhất.
Kết thúc khiêu vũ thì có người lại không muốn để cô yên nha
- Hàn tiểu thư, đã lâu không gặp
- Trịnh tiểu thư đã lâu không gặp
- Mời cô
Nói xong, Trịnh Yến Yến đưa cho cô một ly rượu mà cô cũng không để ý cầm lấy, cô không để ý nhưng không có nghĩa là Hàn Thiên Ân và Lưu Vĩ Thần cùng người trong hội không để ý nha
- Cám ơn. Trịnh tiểu thư, tôi nghĩ cô không đơn giản là muốn mời rượu tôi chứ?
- Đương nhiên. Tôi muốn biết làm sao mà cô có khả năng quyến rũ nam nhân như vậy đấy, Hàn tiểu thư?
Cười lạnh, cô vừa nhấp ly rượu vừa lắng nghe cô ta. Quyến rũ nam nhân? Đang nói cô ta sao?
- Trịnh tiểu thư, tôi nghĩ về phần này cô rõ hơn tôi chứ. Tôi làm sao dám so sánh với cô
- Cô... Hàn Tuyết Lam cô nói như vậy là ý gì?
- Trịnh tiểu thư, Hàn Tuyết Lam tôi nào có ý nói gì tiểu thư, có chăng chỉ là lời thật. Ở đây dù ít hay nhiều vẫn có bạn học cùng trường với chúng ta nên điều tôi nói là đúng hay sai chắc họ biết rất rõ.
Cô vừa dứt lời thì xung quanh nổi lên không íttiếng xì xầm, cũng phải thôi, thường ngày Trịnh Yến Yến cậy quyền cậy thế lên mặt chèn ép người không ít, nay cô lại vạch thẳng ra như vậy khiến người người hả lòng hả dạ. Cô ta nghe thế thì ôm một bụng tức giận bỏ đi, khuôn mặt xinh đẹp trở nên xấu xí vì vặn vẹo.
Cô đứng được thêm một lúc thì cảm thấy cơ thể khô nóng khát thường, không mất nhiều thời gian suy nghĩ, dựa vào hành động và thái độ ban nãy của Trịnh Yến Yến cũng chắc trăm phần trăm là cô ta bỏ thuốc vào ly rượu. Chết thật, cô sơ ý nên trúng kế cô ta rồi
- Lam, em sao thế?
Mẫn Thy nhận ra cô khác thường nên tiến lên dò hỏi, như vớt được phao cứu sinh, một tay cô nắm chặt tay Mẫn Thy, một tay cô bấm sâu vào cánh tay mình
- Em bị Trịnh Yến Yến bỏ thuốc, bây giờ em cần đi ngay. Mẫn Thy giúp em
Chỉ hai câu ngắn gọn là tóm tắt được mọi việc,Mẫn Thy nhanh chóng cho người dìu cô lên phòng nghỉ ngơi, sau đó đi xử lý cô ả Trịnh Yến Yến
- Mẫn Thy, Lam bị gì vậy?
Vừa xoay người, Mẫn Thy liền nghe tiếng Lưu Vĩ Thần hỏi. Xoay người lại thì thấy Lưu Vĩ Thần cùng Hàn Thiên Ân đang đứng đó
- Lam bị Trịnh Yến Yến hạ thuốc, chị cho người dìu lên phòng rồi. Thuốc đó.... khá mạnh
Chỉ cần nhiêu đó cũng khiến hai người đàn ông kia hiểu, họ sẽ phải cùng nhau giải thuốc cho cô. Dù có đau lòng nhưng họ chấp nhận, cùng có được còn hơn không. Hàn Thiên Ân anh cũng không phải vừa gặp đã yêu mà anh đã yêu thầm cô từ khi cô còn nhỏ, lúc đầu chỉ là hứng thú, nhưng từ khi cô “mất trí nhớ” thì cô đã thành công phá tan lòng anh, khắc sâu hình bóng của cô vào tim anh. Anh biết, sau mọi chuyện, có lẽ cô sẽ hận anh, không còn xem anh là người thân nữa, nhưng không sao, anh thà là trong đời cô có dấu vết của anh còn hơn là suốt đời chỉ có thể là hai đường thẳng song song.
Cả hai cùng song song bước lên căn phòng mà Mẫn Thy đã nói, vừa mở cửa vào, cả hai như hóa đá. Trên giường, một giai nhân trong lễ phục màu đỏ xốc xếch, mắt mông lung, môi hơimở ra, má đỏ hồng, cơ thể uốn éo, tay như cố sức xé mảnh vải trên người ra cho đỡ khô nóng. “Rầm” một tiếng, cửa phòng đóng lại, hai con sói dần dần hiện nguyên hình.
Mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Lưu Vĩ Thần cùng Hàn Thiên Ân, cô định lên tiếng thì một nụ hôn điên cuồng ập đến. Lưu Vĩ Thần đưa lưỡi vào trong khoang miệng cô càn quét, nuốt hết nước bọt thơm ngọt còn vươn vấn vịcủa rượu.” ưm..” Tay Hàn Thiên Ân không ngừng xoa xoa khắp người cô. Chẳng bao lâu, ba người đều lõa thể quấn quít lấy nhau. Hàn Thiên Ân hôn khắp thân thể của cô, một tay không ngừng nắn bóp đôi gò đồng bào, môi thì chiếm cứ lấy môi cô, môi lưỡi cùng nhau quấn quýt. Còn Lưu Vĩ Thần thì đưa tay đùa giỡn với hạt trân châu khiến mật động của cô không ngừng tiết ra mật dịch.” a...ưm...a..” Hàn Thiên Ân hôn dần xuống cổ rồi tới bộ ngực sữa, anh để lại rất nhiều dấu hôn trên đó, cắn, mút lấy hạt đậu của cô, tay còn không ngừng vò vò.” a..a..a....” Chịu không nỗi kích thích, cô đạt lên cao trào, toàn thân thể kiệt sức nằm trên giường.
Lưu Vĩ Thần hôn dần xuống mật hoa, mỗi nơi anh đi qua đều để lại nhiều dấu hôn xanh tím, khá nổi bật trên làn da trắng noãn của cô. Lưu Vĩ Thần đưa lưỡi liếm hết các mật dịch cô vừa tiết ra không chừa giọt nào.” a..ưm..ân..” cô khẽ rên rĩ, khoái cảm này...cô dần chìm đắm trong nó..
Anh lấy một ngón tay đè lại hạt trân châu xinh đẹp, đưa đầu lưỡi vào trong vườn hoa bí ẩn của cô.” a..a..ân..” Khi hắn vừa đưa lưỡi vào thì vườn hoa liền kẹp chặt lấy đầu lưỡi anh. Lưu Vĩ Thần sảng khoái gần nhẹ. Anh đưa đầu lưỡi của mình ra khỏi mật hoa, thay vào đó là hai ngón tay to, thon dài của mình. “ ưm..a..ưm..ưm..” cô ăn đau, định mở miệng la lên thì đôi môi của Hàn Thiên Ân đã hôn lên đôi môi cô, hai đầu lưỡi điên cuồng day dưa, nước bọt theo khóe miệng cô chảy xuống, thấm trên giường.” ưm....” Động tác trên tay Lưu Vĩ Thần vẫn không ngừng lại. Hai ngón...Ba ngón..Bốn ngón..
Lưu Vĩ Thần nânghai chân cô lên đặt trên vai. Phân thân khôngbáo trước mà vọt vào.” A...” Cô đau đến rơi nước mắt. Dù sao đây cũng là lần đầu của cô mà. Hàn Thiên Ân ôn nhu hôn lên giọt nước mắt của cô, giọng nói khàn khàn.
- Ngoan, đừng khóc, sẽ không đau nữa
Đợi một lúc, khi cô đã thích ứng được với phân thân, thì Lưu Vĩ Thần bắt đầu điên cuồng ra vào. Hàn Thiên Ân thì ở một bên châm lửa trên cơ thể cô. Trong phòng liên tục vang lên tiếng rên rĩ yêu kiều của nữ nhân hòa tiếng gầm nhẹ ái muội của nam nhânkhiến người nghe đỏ mặt tim đập nhanh. Sau khi đã ra vào mấy trăm hiệp, cô cũng đạt đến cao trào. Lưu Vĩ Thần ra vào thêm vài cái rồi đăm sâu vào trong tử cung của cô bắn hết tinh vào trong đó. Cô kiệt sức nằm trên giường. Cô đã mệt mỏi muốn rã rời rồi......Nhưng...đêm này...không chỉ có vậy...
Lưu Vĩ Thần vừa ra khỏi cơ thể cô thì Hàn Thiên Ân bế thốc cô lên, hôn lên môi cô một nụ hôn dài, cùng lúc đó, phân thân của anh vọt vào. Một trận chiến mới bắt đầu, và đêm vẫn còn rất dài...