Ta Có Dược A!

Chương 136: Chương 136: Bó lớn điểm cống hiến




Edit: Cám

Công Nghi Thiên Hành một bên vừa nói chuyện phiếm với Cố Tá, vừa làm nhiệm vụ.

Nói chuyện phiếm là nói cái gì ư?

Đương nhiên là tất cả những y trải qua khi tiến vào Tàng Võ Các.

Công Nghi Thiên Hành coi hảo hảo phát huy bản lĩnh phân tâm của mình.

Trước đó mấy canh giờ, sau khi Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá tách ta, một mình đi đến mảnh kiến trúc đàn trước. Y cũng không đi lung tung, tiến thẳng vào Tàng Võ Các, dùng lệnh bài đệ tử nội môn xác nhập vào.

Sau đó y liền tiến vào.

Bên trong Tàng Võ Các võ kỹ, tâm pháp đều nhiều vô số kể, các loại cấp bậc cùng thuộc tính đều làm người ta hoa cả mắt.

Khi ở Thương Vân Quốc tâm pháp võ kỹ đã đủ nhiều loại rồi, chỉ là uy lực kém xa so với Kình Vân Tông.

Trong Tàng Võ Các, tầng thứ nhất lưu trữ tất cả đều là tâm pháp võ kỹ, chia ra làm hai đặt trong nội điện, hàng hàng rõ ràng, nếu có đệ tử tiến vào lật xem, bên phía dưới đó sẽ có ô vuông đề cử mấy bộ tâm pháp hoặc là võ kỹ dùng để tham khảo ở đó.

Tất cả đệ tử nội môn đều có thể tùy vào xem công pháp ở tầng thứ nhất này — công pháp bao hàm cả tâm pháp cùng võ kỹ.

Nếu muốn công pháp phẩm giai càng cao, vậy phải tiếp tục hướng lên trên.

Đáng tiếc càng lên trên, muốn xem công pháp Nhân Cấp trở lên phải trả bằng điểm cống hiến. Nhân Cấp có ích nhất, mỗi điểm cống hiến có thể ở tầng thứ hai lưu lại một canh giờ, cũng có thể tùy tiện lật xem công pháp Nhân Cấp ở đó. Càng lên trên càng sang quý, tạm thời không đề cập tới.

Nhưng Công Nghi Thiên Hành vừa mới đến, lấy điểm cống hiến ở đâu ra? Y đành phải bắt đầu từ chỗ xem miễn phí, đem mấy thứ ở tầng thứ nhất xem xong rồi lại nói.

Vừa nhìn, Công Nghi Thiên Hành dù bình tĩnh hơn người cũng không khỏi giật mình, bởi vì y phát hiện công pháp trong đây có một loại rất cổ quái.

Trước quá Công Nghi Thiên Hành xem qua cổ tịch có nói, trong truyền thuyết có Võ giả hấp thu địa hỏa chi khí tiến hành tu luyện, võ kỹ này cực kì đáng sợ, uy lực vô cùng, nhưng dù sao đây cũng chỉ là truyền thuyết, Công Nghi Thiên Hành cũng không hề nhớ tới, hiện tại ở Kình Vân Tông gặp được liền khơi gợi lại chuyện này.

Việc công pháp này được đặt ở đây làm cho Công Nghi Thiên Hành mơ hồ ngộ ra được gì đó... Sau khi thấp thu địa hỏa chi khí, võ kỹ đánh ra chứa địa hỏa nóng bỏng, nguyên lí trong đó cùng với bộ Cốt Châu hấp thu độc khí trong người y hiện tại có thể đánh ra công kích chứa độc tính, không biết có gì khác nhau hay không?

Chỉ là....

Vẫn có chút khác nhau.

Cốt Châu của y tựa hồ tự chủ động lựa chọn một loại sức mạnh.

Lúc sau Công Nghi Thiên Hành đem tất cả công pháp ở đây đều nhất nhất lật qua. Y đã nhìn qua là không quên được, tốc độ xem cũng nhanh đến kì quái, mấy cái công pháp tương tự nhau y chỉ cần nhìn một cái liền hiểu được đại khái, không cần xem quá kỹ.

Lấy trí nhớ cường đại của y, chỉ qua hai ba canh giờ ngắn ngủi đã xem xong tất cả công pháp, vô số loại tâm pháp, chiêu thức võ kỹ đều quy quy củ củ hình thành mạch lạc rõ ràng trong đầu y, hơn nữa còn phân chia chỉnh tề, không chút hỗn độn.

Công Nghi Thiên Hành suy tư một lúc lâu.

Nếu trong mớ công pháp này có thêm một loại công pháp hấp thu năng lượng đặc thù bổ sung điểm thiếu hụt của bản thân thì tốt quá, chỉ là trong mười mấy quyển y vừa xem qua không có cái nào như thế.

Trong mười mấy quyển này lấy hấp thu hỏa lực chiếm đa số, cũng có hấp thu sức mạnh khác, nhưng cơ bản đều quanh quẩn trong ngũ hành.

Dị thủy, dị hỏa, dị thổ, dị kim, dị mộc, đều là những thứ kì diệu trong thiên địa, là vật có linh tính, y trước nay chưa từng nghe qua cái này, hiện tại liền sinh ra hứng thú rất lớn.

Công Nghi Thiên Hành mơ hồ sinh ra cảm giác.

Mấy thứ này có lẽ đối với y hay tiểu Luyện dược sư nhà y đều có tác dụng rất lớn.

Nghĩ đến đây, y khe khẽ thở dài.

Đáng tiếc, còn chưa tìm được quyển hấp thu năng lượng đặc thù...

Sau khi xem xong, Công Nghi Thiên Hành cũng không ở lâu trong chủ điện Tàng ThưCác, y liền xoay người rời đi.

Khi y rời đi, phía sau có không ít Võ giả nhịn không được đánh giá gia hỏa vừa mới điên cuồng lật xem hết tất cả công pháp này, bọn họ chỉ cảm thấy gia hỏa này không giống như hạng người ngu xuẩn, tại sao lại làm chuyện lỗ mãng như vậy? Tí xi thời gian đó xem tất cả công pháp, có thể nhìn ra được cái gì chứ? Bởi vậy ánh mắt mọi người đều có chút cổ quái.

Công Nghi Thiên Hành tất nhiên sẽ không đem mấy ánh mắt đó để trong lòng, y chủ trầm ngâm, xoay người đi đến trắc điện.

Tầng thứ nhất trong Tàng Võ Các ngoài dự kiến của y, khiến y không khỏi đối với tầng thứ hai, thứ ba càng sinh ra nhiều thêm trông chờ. Mà nếu y muốn lên một tầng lại một tầng, chuyện đầu tiên phải làm là lấy được điểm cống hiến.

Không giống như Cố Tá đánh bậy đánh bạ, Công Nghi Thiên Hành là trực tiếp tìm hiểu qua, tìm đến đại điện chứa đựng tràn đầy cột đá nhiệm vụ, đến đây hoàn thành nhiệm vụ.

Khiến y cảm thấy kì dị cùng hài lòng chính là vô số nhiệm vụ ở đây được phân chia rất rõ ràng, hơn nữa cũng không phải đa số nhiệm vụ đều tốn nhiều thời gian, đặc biệt trong đó có một loại nhiệm vụ cực kì thích hợp với y.

Nghe tới đó, Cố Tá nhịn không được tò mò hỏi: Là nhiệm vụ gì a?

Công Nghi Thiên Hành cười nói: Sửa chữa công pháp, giải quyết vấn đề khó khăn của công pháp, tăng cường uy lực võ kỹ.

Cố Tá bừng tỉnh.

Ở trắc điện trước đó hắn cũng từng có ý nghĩ này, hắn cảm thấy đại ca nhà hắn rất thích hợp ở một nơi đó cùng người bàn luận võ đạo, tham khảo các vấn đề khó khăn, hiện tại xem ra trắc điện này lại càng thêm thích hợp a!

Lấy thực lực của đại ca nhà hắn, trên phương diện này khẳng định là đè bẹp một đám người, có thể được nhiều người vây quanh như vậy, đem đại ca trong ngoài ba tầng bao vây, đó cũng là chuyện đương nhiên.

Sự thật đúng như những gì Cố Tá nghĩ.

Công Nghi Thiên Hành rất nhanh liền quyết định muốn cả nổi bật lẫn điểm cống hiến... Y tìm một cây cột có nhiệm vụ Nhân Cấp cùng thu nạp chuyên môn, cấm lệnh bài vào trong “máy tính“.

Nháy mắt có vô số văn tự nhảy qua trước mắt Công Nghi Thiên Hành, y nhìn từng hàng, rất nhanh phát hiện nhiệm vụ, cơ bản y có thể giải quyết được.

Công Nghi Thiên Hành cũng càng thêm yên tâm, y hơi trầm ngâm, bắt đầu giải đáp vấn đề thứ nhất. Chỉ cần đem giải pháp nghĩ trong đầu, liền sẽ truyền tống đến đệ tử tuyên bố nhiệm vụ, kết quả cũng rất mau có được.

[ Hỏi: Trong chín mũi tên tru tà, mũi tên thứ ba vì sao không thể thông thuận? Người giải đáp được sẽ nhận năm điểm cống hiến.]

Công Nghi Thiên Hành đáp: “Lực không đều. Chín mũi tên vốn là một chỉnh thể, chia ra thi triển ngược lại không thể phát huy hết uy vốn có, khi dùng liên tiếp sẽ không thoải mái. Khi thi triển mũi tên tiếp theo thu lơ xe ba phần lực, phát ra mười phần, thử một lần xem hiệu quả có tốt hơn không.”

Địa khái qua vài phút, nhiệm vụ trên cây cột biến mất, đồng thời trên lệnh bài Công Nghi Thiên Hành xuất hiện một số tự “năm“.

Nhưng mà Công Nghi Thiên Hành cũng không chú ý đến cái đó.

Sau khi trả lời câu thứ nhất, ngay sau đó lại bắt đầu câu thứ hai.

[ Hỏi: Có một võ kỹ tàn khuyết như sau... Tâm pháp này thập phần thích hợp với ta, nhưng uy lực không đủ, ta không cam lòng, nếu ngươi có thể gia tăng uy lực của nó, hợp với ý ta, sẽ nhận được ít nhất mười điểm cống hiến.]

Sữa chửa tâm pháp là sở trường đặc biệt của Công Nghi Thiên Hành, sau khi nhanh chóng nhìn qua bộ võ kỹ tàn khuyết kia, hơi suy tư, trong đầu xuất hiện vài loại ý nghĩ. Giải pháp thứ nhất là tập luyện với độ khó cao nhưng uy lực gia tăng gấp đôi, hai là quá trình tập luyện tương đối dễ dàng nhưng uy lực chỉ gia tăng bằng nửa giải pháp đầu.

Hai loại giải pháp trên làm cho đệ tử rất vừa lòng, trực tiếp cho ba mươi điểm cống hiến, còn việc lựa chọn giải pháp nào người nọ tự nhiên sẽ không tùy ý nói cho người khác.

Công Nghi Thiên Hành vẫn không để ý đến điểm cống hiến của mình, bởi vì y đang bận giải đáp vấn đề thứ ba, thứ tư thậm chí là thứ năm. Mỗi vấn đề đều không phí bao nhiêu thời gian, mỗi vấn đề đều giải đáp đến vô cùng hoàn mỹ.

Việc làm của y ban đầu không có ai chú ý đến, nhưng về sau lại bất đồng.

Cũng là do lệnh bài làm lộ ra, mỗi lần gia tăng điểm cống hiến gây nên biến động, lệnh bài sẽ hiện lên một đạo bạch quang. Ở đây người đưa ra vấn đề rất nhiều, người giải đáp nhận được điểm cống hiến số lượng cũng không ít.

Trong thời gian ngắn ngủi như vậy không có lệnh bài nào cứ cách vài nhịp thở lại phát sáng như vậy, thậm chí có khi vừa chớp mắt bạch quang đại phóng, hiện tượng đó rõ ràng là do vài lần bạch quang chồng chất lên nhau.

Tình cảnh như vậy tự nhiên hấp dẫn không ít người.

Bọn họ cầm lòng không đậu mà đi tới. Cùng lúc đó bọn họ nhìn thấy một thiếu niên tầm hai mươi tuổi, tâm không rối loạn mà hoàn thành nhiệm vụ, mà hiệu suất thật sự quá cao.

Cố Tá có thể tượng tượng được, khi đó có bao nhiêu người tận mắt chứng kiến a, khẳng định sắc mặt thay đổi rất phong phú nha. Bất quá cũng hết cách, đại ca nhà hắn chính là có năng lực như vậy đó, những người khác cho dù có hâm mộ, cũng chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn thôi.

Trong lòng hắn cũng vì đại ca mà kiêu ngạo.

Chuyện về sau lại càng thuận lý thành chương.

Các đệ tử nhìn thấy, liền cố ý muốn thử một chút, ở đây đích xác có một số đệ tử đến thử thời vận, đưa ra vấn đề nan giải của mình để xem có người có thể kịp thời giải đáp hay không. Công Nghi Thiên Hành đúng là giải được, người kia sau khi tiếp nhập tin tức liềm hoàn toàn chấn kinh.

Hắn lúc đó mới biết được, Công Nghi Thiên Hành thật sự làm được a!

Nếu nói mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều có thể đạt đến hiệu quả như vậy... Vậy hẳn là mỗi lần như vậy đều nhận được điểm cống hiến là đúng rồi.

Sau đó người nọ liền cho Công Nghi Thiên Hành mười lăm điểm cống hiến.

Điểm cống hiến này kì thật không ít đâu, đáp án kia thật sự làm hắn quá vừa lòng. Đệ tử này có được đáp án liền lập tức rời đi, lại bị một ít người tò mò ngăn lại.

Đệ tử kia bất đắc dĩ, chỉ đành hàm hồ nói mình được chỗ tốt rất lớn, các đệ tử còn lại thấy vậy, không khỏi lại thêm tò mò.

Chỉ một thoáng người đến tìm Công Nghi Thiên Hành giải đáp vấn đề liền rất nhiều.

Y nghe xong vấn đề đệ tử kia đưa ra, thậm chí chưa đến một hai phút đã giải quyết vấn đề cực kì hoàn mỹ.

Điểm cống hiến của Công Nghi Thiên Hành theo đó càng tăng lên.

Sau đó càng có nhiều đệ tử cũng nhất nhất lên dò hỏi.

Phía sau có người vào điện, cũng giống như Cố Tá căn bản cũng không tới Công Nghi Thiên Hành đang bị đám đông vây lấy kia.

Cố Tá nghe xong, lâng lâng.

Nghĩ chút thôi đã thấy cực kì uy phong rồi, nếu hắn là đại ca, có phải cũng có thể làm tốt như vậy không? Hắn am hiểu đương nhiên không phải võ học, nhưng phương diện luyện dược, hắn có sách đạo cụ thần kì biết được rất nhiều thứ đó nha.

Nếu Luyện Dược Đường cũng có chỗ như vậy, hắn có thể thông qua cách này kiếm được một mớ điểm cống hiến hay không?

Cố Tá dựa tường, vừa chờ đại ca nhà mình, vừa miên man bất định.

Điểm cống hiến là thứ rất hữu dụng a... Theo hắn nghĩ, bên trong Kình Vân Tông đồ vật phong phú như vậy, tác dụng của nó khẳng định rất lớn a.

Đại ca muốn nghiên cứu võ kỹ, điểm cống hiến cần dùng khẳng định không nhỏ, hắn cũng nên tích trữ cho mình một ít, chuẩn bị về sau có khi lại cần dùng.

Sau khi nghĩ xong, bên ngoài trắc điện liền có một nam nhân thân hình cao lớn bước vào. Hắn chỉ mặc một cái áo giáp da, hai cánh tay cùng một mảng ngực lớn lỏa lồ, mắt hổ nhìn xung quanh, rất nhanh đi đến chỗ đám người kia. Giọng hắn cũng rất lớn: “Là tên tiểu tử nào có thể sửa công pháp? Gia nghe được huynh đệ nói rất có bản lĩnh, nếu thật có bản lĩnh như vậy liền xuất đầu cho gia nhìn thử một cái!”

Đại hán áo giáp da đứng yên đó, toàn điện đều bị hắn làm chấn động, rầm rầm mà tránh ra nhường đường. Thời điểm hắn bước đi thập phần bá đạo, trên đường gặp phải đệ tử, một tay một người đem người ta đẩy sang hai bên, thế cho nên đám người vây quanh Công Nghi Thiên Hành càng ngày càng hẹp lại, không bao lâu liền thấy được Công Nghi Thiên Hành ngồi bên trong.

Cố Tá có chút khẩn trương: Đại ca cẩn thận, người tới giống như không có ý tốt!

Cho dù không phải không tốt, tính tình lỗ mãng của anh chàng này cũng làm cho người ta chịu không nổi.

Công Nghi Thiên Hành trả lời một câu: A Tá yên tâm.

Sau đó, Cố Tá có thể nhìn được y rồi — cùng với trước lúc tách ra không có gì thay đổi a!

Nhưng y cũng bị anh chàng lỗ mãn kia nhìn thấy.

Đại hán áo giáp da đứng trước mặt Công Nghi Thiên Hành, giọng nói sáng ngời: “Này tiểu bạch kiểm, búa tạ chùy giáp có sửa được hay không? Sửa không được thì cứ nói, nếu sửa được mà lại sửa không tốt, gia liền dùng chùy đánh nát ngươi!”

Thô lỗ ngang ngược, không một lời hay.

Nếu ngang ngược thô lỗ thì cũng thôi đi, hắn còn vươn bàn tay lớn như cái quạt hương bồ ra, bắt lấy cổ áo Công Nghi Thiên Hành, đem y nắm tới trước mặt.

Cố Tá nhìn thấy, sắc mặt đen thui.

Kia là người nào a!

Công Nghi Thiên Hành cong cong khóe miệng, trong mắt một tia lạnh lẽo.

Chưa từng có ai uy hiếp y như vậy a.

Y có thể ẩn nhẫn, nhưng ẩn nhẫn không đại biểu cho tùy ý làm nhục.

“Bang!”

Đây là âm thanh xương cốt bị bẻ gãy.

Đệ tử vây xem một bên đã sớm nhận ra thanh niên ngộ tính kinh người này thực lực chỉ là Tiên Thiên nhất trọng mà thôi, còn đại hán áo giáp da kia bọn họ có biết đến, cho rằng đệ tử thanh niên này chỉ sợ sẽ bị làm nhục. Còn có một ít người muốn kết giao với người ta, suy nghĩ muốn đem người cứu ra.

Nhưng tất cả mọi người chưa từng nghĩ tới, người bị làm nhục không phải đệ tử thanh niên đang nằm trong tay đại hán áo giáp da kia.

Đại hán áo giáp da cảm thấy tay truyền đến một trận đau nhức, mày giật giật, da mặt bỗng nhiên cũng trừu động theo.

Nguyên lai có hai ngón tay thon dài kẹp lấy cổ tay hắn, trong nháy mắt vặn nhẹ sang bên trái một cái, liền đem xương cốt hắn bẻ gãy. Sau đó ngón tay kia nhanh như chớp liền thu về.

Chỉ để lại hắn không ngừng đau đớn.

Người xung quanh cũng chưa phản ứng lại, nhưng rất nhanh bọn họ liền hoàn hồn, hít hà một hơi.

Cái đệ tử thanh niên kia, thiệt là lợi hại!

Chỉ là Tiên Thiên nhất trọng, làm thế nào lại có thể chặt đứt xương cốt người nọ? Không nói đến bên kia, chỉ nhìn người nọ ôm tay gục xuống, kêu gào đến sởn tóc gáy.

Đối với Võ giả mà nói, thương thế như vậy cũng không coi là quá nghiêm trọng, nhưng tận mắt nhìn thấy cũng kích thích thị giác không nhỏ đâu.

Da đầu đều có chút tê dại rồi nè.

Đại hán áo giáp da phát hiện tình huống của mình, giận không chịu được: “Hỗn đản, ngươi.....”

Công Nghi Thiên Hành ngữ khí ôn hòa, nhưng trong thanh âm lại vô vớ mang theo hàn ý làm người ta sợ hãi: “Sư huynh chú ý ngôn từ.” Khi nói, đôi mắt âm trầm thâm sâu nhìn đại hán áo giáp da.

Đại hán khí thế ngang ngược bừa bãi, lúc này lại có chút thất thanh.

Đệ tử còn lại càng kinh ngạc, cư nhiên bị kinh sợ ư?

Công Nghi Thiên Hành nâng nâng tay, lòng bàn tay phóng ra khí kình, lực đạo kia nhu hòa, lại đem đại hán lay đến một bên: “Mạc hỏng việc(?).” Lại nhìn về phía đệ tử còn lại, “Chư vị sư huynh nếu là không có gì phân phó, ta liền cáo từ. Chư vị, mời.”

Sau đó y liền ung dung đứng lên, thỉnh thả ra ngoài trắc điện.

Cố Tá cũng im lặng đứng lên, dọc theo bức tường đi ra ngoài.

Hắn vừa đi, trong đầu vừa thầm khen đại ca: Đại ca làm tốt lắm!

Công Nghi Thiên Hành trầm ổn nói: Lúc cần ra tay, phải ra tay.

Cố Tá nghiêng đầu nghĩ nghĩ, không khỏi cười.

Đúng vậy, nên ra tay thì ra tay.

Một màn đại hán áo giáp da vừa rồi hiển nhiên là một trò khôi hài, đệ tử vây xem không thể bán ân tình cho Công Nghi Thiên Hành, mà đại hán kia muốn đến đây tìm Công Nghi Thiên Hành thì cũng là không có mặt mũi nào tới a.

Cho nên Công Nghi Thiên Hành thuận lợi đi ra trắc điện, lại thuận lợi hội hợp cùng Cố Tá ngoài cửa.

Cố Tá tươi cười sáng lạng: “Đại ca!”

Hiện tại rốt cuộc cũng có thể dùng miệng nói chuyện rồi!

Công Nghi Thiên Hành thong dong đi qua, giơ tay xoa xoa đầu hắn, “Hôm nay A Tá đi Dược Các, kết quả thế nào?”

Cố Tá cảm thấy biểu cảm của mình vui sương như vậy, đại ca không có khat năng đoán không được, nhưng lại rất thích loại cảm giác như được người nhà quan tâm này, liền nghiêm túc báo lại: “Thời điểm luyện đan rất thuận lợi, nhưng gặp qua...”

Một năm một người, từ khi bước chân vào Dược Các đến gặp gỡ ai trong đó đều nhất nhất nói ra.

Có chút việc nhỏ không đáng kể, nhưng đây cũng là chia sẻ sinh hoạt hằng ngày thôi phải không? Lại nói đây là lần đầu hắn lang bạt trong thế giới này, sẽ có chỗ nghĩ không chu đáo. Còn có thiếu niên áo tím kia, thân phận cùng năng lực của hắn ta cũng coi như là hiếm lạ đi.

Công Nghi Thiên Hành sau khi nghe xong, hơi hơi gật đầu: “A Tá làm không tồi.”

So với tưởng tượng của y cũng không kém.

Tựa như lấy ra đan dược ứng phó, nếu đổi lại là y, không sai biệt lắm cũng lựa chọn như vậy — có thể gây được chú ý nhưng sẽ không áp đảo nổi bật của các thiên tài trong đó.

Cùng với chuyện của Hoắc trưởng lão kia, có thể làm cho ông không chút hoài nghi, ngược lại còn trực tiếp đem A Tá thành mỹ ngọc đáng giá mà bồi dưỡng, chuyện này đối với tiểu Luyện dược sư nhà y mà nói là rất tốt. Bất quá thái độ có chút ương ngạnh của Hứa Linh Tụ kia, có nên để A Tá cùng hắn kết giao hay không cần phải xem xét lại.

Chớp mắt đã nghĩ đến rất nhiều thứ, Công Nghi Thiên Hành lại tiếp tục nghe Cố Tá dong dài, không khí nhất thời liền trở nên ấm áp.

Long Nhị như cũ vần ngay ngắn canh giữ trước Tàng Võ Các, ánh mắt kiên định, nhìn vào trong.

Cố Tá mở miệng, xa xa mà kêu: “Long Nhị!”

Long Nhị nghe được lập tức quay lại, thấy Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành trở về mới nhẹ nhàng thở ra, lại hướng hai người hành lễ.

Công Nghi Thiên Hành liền nói: “Trở về thôi.”

Long Nhị đáp: “Vâng, công tử.”

Trở về vẫn cưỡi hoang cầm, Cố Tá đột nhiên nhớ tới một chuyện, có chút hưng phấn nói: “Đại ca, huynh trước đó hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy, có phải được rất nhiều điểm cống hiến hay không a?”

Công Nghi Thiên Hành dừng một chút, vì bị đại hán áo giáp da kia chen ngang, nên y cũng không có nhìn thử qua, chỉ tùy tay lấy lệnh bài mang đi mà thôi. Lúc này Cố Tá hỏi tới, liền lấy lệnh bài đưa qua.

Cố Tá cúi đầu nhìn, liền dại ra.

Được lắm, rất nhiều a!

Trên lênh bài thình lình một hàng số.

Điểm cống hiến 582.

Cố Tá: Được a, đại ca đây là hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ đây!

Phải biết rằng Lý Đoạn Thủy và Hoa Nguyệt Dung sau khi đánh nhau một trận, điểm trừ cũng không nhiều đến vậy a.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.