Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 196: Chương 196: Thiếu






Edit: Jung Ad

Sứ đoàn Udo đến Lương quốc là vì giải quyết nguy cơ lương thực, nếu đã đạt được tin chính xác thì không có lý nào dừng lại. Bọn họ đến vào tháng tám, cũng rời đi vào tháng tám.

Lúc đầu Pháp Đồ Na cực kỳ không muốn đi, nhưng nàng ta cũng không dám ở lại một mình, lúc tất cả mọi người chuẩn bị rút lui chỉ có thể lau nước mắt đuổi theo.

Những ngày gần đây, Pháp Đồ Na nói nhiều nhất chính là sớm biết như vậy không nên để ca ca thay thế mình.

Lúc đó cảm thấy không cần phải rời khỏi quê hương rất tốt, chờ đến khi người chân chính tiến vào cung nàng ta nhịn không được suy nghĩ lung tung một đống lớn, vừa sợ Pháp Hi Nhĩ bị lộ rồi bị Hoàng đế Lương quốc xử lý, vừa sợ mình trở về không còn mặt mũi đối mặt với phụ mẫu. Chuyện vốn không cần biến thành như thế này, đều tại nàng ta, là nàng ta náo loạn bắt ca ca nhất định phải đưa mình đi.

Trước khi bọn họ rời đi còn nhận được lễ vật của Hoàng đế Lương quốc, cũng xem như thắng lợi trở về, nhưng bầu không khí trong trong sứ đoàn không tốt lắm. Pháp Đồ Na vẫn luôn lo lắng, nàng ta cũng ảnh hưởng đến những người chung đụng sớm chiều với mình. Cho dù tướng quân hộ tống của bọn họ cảm thấy người tiến cung lâu như vậy cũng chưa lộ ra thì sẽ không có vấn đề, qua một hai năm bọn họ lại đưa tin Thân vương điện hạ sinh bệnh muốn gặp con của ông ta thì thiếu gia Pháp Hi Nhĩ lập tức có thể dựa vào đó mà thoát thân... Pháp Đồ Na vẫn không thoải mái nổi.

Từ ngày ca ca thay thế nàng ta tiến cung, trước khi người bình an trở về, có lẽ nàng ta đều sẽ không vui vẻ nổi.

Pháp Hi Nhĩ đang ở trong hoàng cung Lương quốc thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ tới muội muội và những thân nhân khác, nhưng đa số thời gian hắn ta đều không để ý tới. Giả nữ nhân không dễ dàng, còn phải giải thạch cho Phùng Niệm thì càng không dễ dàng, huống hồ hắn ta còn phải thường xuyên ứng phó Lục Công chúa hồn nhiên ngây thơ nữa.

Lúc Pháp Hi Nhĩ vui vẻ nhất là nói chuyện phiếm cùng Phùng Niệm.

Hắn ta sẽ dùng một số tiểu xảo dẫn chủ đề tới chuyện mình cảm thấy hứng thú, Phùng Niệm nói chuyện phiếm với những người khác hơn phân nửa là nói chuyện lý thú hoặc là việc nhà, chỉ riêng nói với hắn ta, nói liền nói lệch đến quốc gia dân chúng, Pháp Hi Nhĩ ưa thích thay đổi cách thức hỏi nàng làm thế nào để quốc gia có thể thay đổi tốt hơn.

Hắn dám hỏi, Phùng Niệm cũng dám trả lời.

"Có câu nói ngươi đã từng nghe chưa? Làm quan không vì dân làm chủ, không bằng về nhà bán khoai lang. Ta không biết tình huống cụ thể của Udo quốc các ngươi như thế nào, ta chỉ biết, chỉ cần trong lòng Quốc vương các ngươi có dân chúng, quan viên cũng mưu lợi vì dân, cả quốc gia đồng tâm hiệp lực phát triển, còn có thể làm không nổi sao? Gặp được khó khăn thì mọi người cùng nhau thương lượng giải quyết khó khăn, gặp được trở ngại thì san bằng trở ngại, quốc gia là quốc gia của dân chúng, không có dân chúng ủng hộ Hoàng đế nào có thể ổn định được? Luôn đối nghịch với dân chúng thì san bằng hắn là xong việc, thuận dân tâm muốn phát triển lo gì nước không giàu đây?"

Phùng Niệm nói xong mới cảm giác không đúng ――

"Tư tưởng giác ngộ của ngươi rất tốt, cũng đã bị xem như cống phẩm đưa tới đây vậy mà còn tích cực tiến tới như vậy."

Pháp Hi Nhĩ cũng không chột dạ: "Ta vốn ngưỡng mộ người mà đến, muốn từ chỗ này của người học được vài thứ."

Hình như là... Sứ thần Udo cũng nói như vậy.

Phùng Niệm không có việc gì cùng hắn ta nói rất nhiều, ngay cả những lời nói nhảm Pháp Hi Nhĩ cũng nhớ kỹ, thời gian ở Trường Hi cung càng dài, hắn ta đối với Hoàng hậu Lương quốc ngược lại sinh ra lòng kính sợ, cảm giác đối phương quả thật rất khác biệt, là người có trí tuệ.

Sao Pháp Hi Nhĩ còn dám đi thông đồng? Trước đó suy nghĩ nhiều thủ đoạn dụ dỗ nàng, hiện tại cảm thấy những thứ đó đều là mạo phạm.

Hắn ta không còn suy nghĩ lừa gạt người ta như thế nào nữa, chỉ muốn học thêm một chút gì đó, sau đó tìm cách từ trong hoàng cung thoát thân trở về cố hương.

Thái độ rất đoan chính, kế hoạch cũng không tệ, đáng tiếc hắn ta không muốn sinh sự, người bị hại lại tự động tìm tới hắn ta.

Sau khi sứ thần Udo rời kinh được một tháng, khoảng cuối tháng chín, trong kinh càng ngày càng lạnh, mắt thấy sắp bắt đầu mùa đông, lúc này Trần ma ma nói với Phùng Niệm một chuyện kỳ lạ.

"Vị ở trắc điện kia tiến cung cũng được nửa tháng rồi, còn chưa có lĩnh đồ nguyệt sự, không biết là thân thể không tốt hay là nữ nhân Udo không giống với chúng ta."

Trong lòng Phùng Niệm nói thầm đều là nữ nhân có thể có gì không giống nhau?

Nàng ta cũng không mang thai, thứ kia không đến chỉ có thể là thân thể có vấn đề gì đó, hoặc là bản thân có chu kỳ dài, cũng có thể đột nhiên thay đổi chỗ ở nên không quen với khí hậu. Phùng Niệm cảm thấy nửa tháng còn chưa đủ sức thuyết phục, sau hai tháng nghe nói người vẫn không có đi lĩnh cũng không sốt ruột, lần này nàng thật sự cảm thấy không được bình thường.

Trước đó trong group đã hoài nghi nàng ta có phải giả nữ nhân hay không, ở thời đại này, nữ nhân đặc biệt giống như nàng ta quá ít.

Không nói đến tướng mạo, chỉ nói cá tính sở thích và chuyện nàng ta quan tâm, cùng Phùng Niệm và những người xung quanh rất khác nhau. Nàng ta đối với Bùi Càn một chút hứng thú cũng không có, ở Trường Hi cung vẫn rất tự tại, giống như thể chất chịu ngược đãi.

Dương Ngọc Hoàn: "Thật sự là nam nhân rồi, có lẽ chỉ là không mẫn cảm đối với sắc đẹp."

Vương Chính Quân: "Muội không nghe thấy Tần thị nói, nàng ta và Bùi Càn từng cùng một chỗ, nếu là nam nhân có thể cùng Bùi Càn ở cùng một chỗ sao?"

Đông Ca: "Tần thị nói thì nhất định không đúng? Có khả năng hai bên không phải là cùng một người hay không, cho dù nàng ta nói Ô phi bên kia cũng là nữ nhi thân đệ Quốc vương, Quốc vương chỉ có một đệ đệ sao? Vị đệ đệ này cũng chỉ có một nữ nhi hay sao?"

Vạn Trinh Nhi: "Nếu là mỹ nữ nổi danh nhất, không thể nào có hai người."

Dương Ngọc Hoàn: "Tặng người ra ngoài chẳng phải đều nói khoác một phen à? Cũng không thể nói tặng cho Bùi Càn một người rất bình thường không có gì đặc biệt tại Udo quốc?"

Phùng Niệm: "Hoàn Hoàn nói rất có lý."

Phan Ngọc Nhi: "Muội có thể hẹn nàng ta ngủ chung, xem nàng ta có đồng ý hay không."

Đát Kỷ: "Cần gì phải phiền toái như vậy? Trực tiếp lột y phục nhìn là được."

Lữ Trĩ: "Nếu thật sự là nam nhân, ta ngược lại muốn nhìn một chút bộ dáng ban đầu của hắn ta như thế nào."

Phùng Niệm: "Tại sao Lữ tỷ tỷ lại nói như vậy?"

Lữ Trĩ: "Đây không phải thói thường của con người sao?"

...

Được rồi, thành thật mà nói Phùng Niệm cũng bị gợi lên hứng thú, hôm nay nàng nhất định phải biết người này rốt cuộc là nam hay nữ, vì vậy bảo Trần ma ma đi tìm người đến đây, còn nói với Trần ma ma để cho bà ta ở bên ngoài trông coi đừng để người khác xông vào, tình trạng thân thể của người này càng ít người biết càng tốt, truyền ra ngoài cũng hơi quá đáng rồi.

Trần ma ma hiểu ý, đi truyền lời liền


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.