Sau một hồi thương thảo, Lý Thuần Quân cùng Thái Chiêu Dương đã ghi chép lại sơ bộ những yêu cầu mà Nhân Sa tộc trưởng cùng các tộc lão đã đưa ra. Đây phần lớn đều là những yêu cầu mười phần dở hơi, chỉ nghe thôi đã không muốn làm.
Tỉ như làm gì đó khiến cho tộc đối phương không bay được này, nâng cấp vũ trang này, thao luyện binh lực này, cải cách văn hoá này, và trên hết là cải tiến... Thức ăn?
Ta quỳ đấy, mấy cái trước thì còn hiểu được, nhưng riêng thức ăn thì liên quái gì đến chiến tranh cơ chứ?
Sao các ngươi không yêu cầu thứ gì đó thực dụng hơn đi? Ví dụ như yêu cầu ta bày ra đại sát trận chẳng hạn? Như thế có phải bớt việc hơn không?
Lý Thuần Quân cố hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm thở dài.
Thôi được rồi, hắn cũng hiểu ra âm mưu đằng sau của mấy lão già đó khi đưa ra những yêu cầu rõ ngớ ngẩn này.
“Lão ta rõ ràng là muốn mượn tay chúng ta để giúp đồng tộc trở nên tiến bộ nha... Thay vì tập trung vào chiến tranh để tranh giành địa bàn, bọn hắn đã lựa chọn giải quyết vấn đề nội bộ trước... Chậc, thật sáng suốt” Thái Chiêu Dương cười lành lạnh nói: “Và chuyện này cũng phần nào giúp cho lão ta dễ dàng lật lọng hơn”
Nếu là tử vật như pháp trận hay pháp khí trợ chiến, nhóm Lý Thuần Quân có thể thêm mắm thêm muối vào để phòng hờ trường hợp hai bên trở mặt... Nhưng chuyện lần này thì khác. Lão ta lợi dụng lỗ hổng rất triệt để, không chừa một khe hở nào cho bọn hắn tẩy bài phản kích.
Tỉ như cải cách văn hoá, cải tiến thức ăn... Những chuyện này thì phản kích kiểu quái gì đây? Phải thêm mắm thêm muối làm sao mới đe doạ được lão ta?
Lý Thuần Quân có thể sử dụng một vài biện pháp khác để phòng hờ... Nhưng tác dụng chúng cho ra có lẽ sẽ không cao.
“Chúng ta luôn phòng hờ trường hợp lão ta trở mặt, và theo chiều ngược lại, chính bản thân lão ta cũng vậy” Thái Chiêu Dương thở dài: “Kế nhất tiễn hạ song điêu này thật hay, vừa có thể đoạt được lợi ích kể cả khi chúng ta trở mặt, vừa có thể giải quyết được những vấn đề cả trong lẫn ngoài bộ tộc cơ đấy”
“Nói sao nhỉ, không hổ là bộ não đứng đầu của cả một chủng tộc. Lão ta không hề lạc hậu chút nào đâu”
Bên kia, Lý Thuần Quân cũng đang trầm mặc, nhưng nguyên nhân lại không vì những chuyện mà Thái Chiêu Dương đang nói tới.
Chẳng là mới vừa nãy hệ thống đã đột nhiên xuất hiện rồi ném thẳng vào mặt hắn một nhiệm vụ. Và nội dung của nhiệm vụ này cũng đại khái tương tự như lần đó hắn khai sáng cho bộ tộc da đen kia.
Cơ mà, lần này phần thưởng lại hậu hĩnh hơn một chút. Gấp đôi điểm công đức, và một dòng thuộc tính ngẫu nhiên.
Đúng thế, ngẫu nhiên, nên có trời mới biết được nó sẽ có phẩm chất gì. Thậm chí, nếu xui xẻo mà nói, nó sẽ là 'màu trắng'.
Nghĩ tới đây, Lý Thuần Quân liền một mặt phiền muộn.
Thái Chiêu Dương thấy vậy, tưởng rằng Lý Thuần Quân đang không vui vì bị người ta tính kế liền mỉm cười an ủi: “Yên tâm đi, có ta ở đây, lão ta sẽ không vặt lông cừu của ngươi được đâu. Ta tin là ngươi cũng đã nghĩ ra cách để hố lão ta một trận”
“Nghĩ ra rồi, nhưng bây giờ đã không cần thiết làm vậy nữa”
Thái Chiêu Dương: “?”
Lý Thuần Quân lại thở dài, ra hiệu không muốn tiếp tục nói chuyện rồi lẳng lặng đi trước.
Thái Chiêu Dương: “..., Tỷ tỷ, ngươi nhìn ra hắn đang nghĩ gì trong đầu không?”
“Không nhìn ra” Một thanh âm từ tính vang lên đáp lại Thái Chiêu Dương: “Thật ra ta không đọc suy nghĩ của hắn theo cách ngươi đang nghĩ. Thứ ta đọc chính là biểu lộ lẫn cử chỉ của hắn, rồi thông qua chúng mà tiến hành bắc cầu, từ đó đọc đến suy nghĩ trong đầu hắn”
“Cho nên?”
“Cho nên trong trường hợp không biết hắn đang phiền muộn vì cái gì, ta làm sao đọc được nó cơ chứ?”
Hai tỷ muội im lặng một lúc rồi cùng nhau cất tiếng thở dài.
...
...
Sau khi trở về, nhóm ba người lại bắt đầu một ngày sinh hoạt quen thuộc. Ăn tối xong xuôi, Lý Thuần Quân liền đứng dậy trở về phòng mà không nói lời nào, cả ngày đều thần thần bí bí.
“Lão gia đang có phiền muộn gì sao?” Phan Y Y có chút nghi ngờ hỏi Thái Chiêu Dương.
“Hắn đang tính toán cái gì đó, có lẽ là đang lập kế phản kích đi” Thái Chiêu Dương nhún vai, tỏ vẻ không quá rõ ràng: “Dù sao thì ngày hôm nay nhóm chúng ta đã bị tính kế, mà hắn thân là nam nhân bảy thước, bị trúng kế chính là một loại sỉ nhục”
Phan Y Y nửa hiểu nửa không nhẹ gật đầu.
Mặt khác, nàng không hẳn đã là Thái Chiêu Dương, vì với đôi mắt đỏ thẫm này, nàng có lẽ chính là Thái Thần Nguyệt.
Nàng vừa rồi đã thử ra ngoài đọc biểu lộ của hắn một chút, nhưng sau cùng nàng chỉ đoán ra được có vậy.
Không giống như mọi khi, nàng lần này thật sự có chút không tự tin với những suy đoán của mình.
Hay là... Tối nay lại lén lút đến tìm hắn thăm dò một chút?
Ân, quyết định như vậy đi.
Là một người phụ nữ thích kiểm soát, nàng không muốn Lý Thuần Quân âm thầm hành sự mà không có sự tham gia của nàng. Hoặc đơn giản hơn là... Nàng rất muốn biết hắn đang định làm gì.
Tối hôm đó.
Như kế hoạch đã định, cả hai tỷ muội đều cùng nhau lên lầu, lén lút ngồi tại trước cửa phòng Lý Thuần Quân, dùng thần thức để do thám mọi thứ bên trong một cách thật lặng lẽ.
Không lâu sau đó, các nàng lại nhìn thấy Lý Thuần Quân đang ngồi đọc sách.
Lại nữa?
Cái người này... Hắn ta rốt cục mê đọc sách đến mức nào vậy?
Thôi được rồi, đam mê này không hề xấu, ngược lại còn rất đẹp trai, hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này cả hai tỷ muội đều không quên xem thử nội dung cuốn sách hắn đang đọc là gì. Bạn đang đọc truyện tại # ТгumTr uуeИ. v И #
Và rồi... Các nàng đều một mặt mộng bức, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, nhất thời không biết nên làm ra biểu lộ gì với thứ cảm xúc lẫn lộn này.
«101 phương pháp chế tạo đường tinh luyện đơn giản»
Thái Chiêu Dương: “...”
Thái Thần Nguyệt: “...”
Sách quỷ gì đây nha?
Hắn ta đọc thứ này làm gì? Tác dụng đâu? Có thể giúp hắn phản kích sao?
Lần đầu tiên các nàng cảm thấy mình thật sự không hiểu nổi cái tên này đang nghĩ gì trong đầu.
Đang yên đang lành lại đi học cách làm đường... Lẽ nào hắn ta bị căng thẳng đến mức não bộ hỏng hóc rồi?
“...”
Nghĩ mãi vẫn không hiểu, Thái Thần Nguyệt liền lựa chọn bỏ cuộc: “Về thôi muội muội, đợi sáng ra rồi hỏi hắn cũng không muộn”
Thái Chiêu Dương gật đầu, mang theo đôi nỗi ưu tư mà trở về phòng của mình.
Sáng hôm sau.
Vì cả đêm không ngủ được nên Thái Chiêu Dương đã tìm đến chỗ Lý Thuần Quân từ rất sớm. Cũng do không muốn Lý Thuần Quân tỉnh giấc nên nàng đã lén lút lẻn vào phòng, một mặt mỉm cười ngắm nhìn gương mặt của hắn trong lúc đang ngủ.
Sau đó, theo thói quen, nàng trong vô thức đã đảo mắt nhìn xuống phần thân dưới của Lý Thuần Quân.
Thật đồ sộ.
Đó là suy nghĩ hiện lên trong đầu nàng.
Tất nhiên, nàng cũng biết rõ đây là hiện tượng sinh lí bình thường của đàn ông vào mỗi buổi sáng, vì thế nên nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ oan cho hắn đang mơ mộng cái gì đó bậy bạ...
Ân, người đang nghĩ bậy bạ ở đây chỉ có một mình nàng thôi.
“Tỷ tỷ, ngươi có muốn xem thử không?” Thái Chiêu Dương lau nước dãi, cực kỳ to gan lớn mật nói khẽ.
Câu hỏi của nàng đã mang ý nghĩa rất rõ ràng. Coi như là Thái Thần Nguyệt tỏ ý không muốn xem, nàng vẫn sẽ vạch ra xem một mình.
Nhưng mà... Người như Thái Thần Nguyệt thì làm gì bỏ qua cơ hội này?
“Muội muội, ngươi hư quá... Nhưng tỷ tỷ thích nha. Nữ nhân mà, biến thái một tí thì có sao đâu? Người không điên thì làm sao sinh tồn được trong thế giới này?”
Sâu trong tâm thức Thái Chiêu Dương, Thái Thần Nguyệt cất tiếng cười lên một cách đầy quỷ dị: “Huống hồ thứ này sớm muộn gì tỷ muội chúng ta cũng sẽ dùng tới mà thôi, thành ra có thấy sớm một chút cũng chẳng sao”
“Tỷ tỷ nói chí phải” Thái Chiêu Dương cũng nở một nụ cười hắc ám.
Nói liền làm, Thái Chiêu Dương liền lặng lẽ đem đai lưng của Lý Thuần Quân tháo ra...
Tháo... Lột... Lột sạch...
“Oa...”
Sau khi 'thứ kia' lộ ra trước mặt, Thái Chiêu Dương không nhịn được trừng to mắt, con ngươi liên tục chấn động trong nhãn cầu. Nàng đã sớm biết thứ này rất vĩ đại, nhưng mà... Vĩ đại đến mức này thì nàng lại không ngờ tới...
Không được, không được rồi... Chuyện này thật sự không ổn rồi. Nàng nhất định phải lớn lên thật nhanh, phải phát dục cho thật tốt, tốt nhất có thể mới được!
Nếu không... Chỗ đó của nàng sẽ bị hắn chọc rách mất, như thế sẽ rất đau!
Trên thực tế, sở dĩ Lý Thuần Quân có được sự vĩ đại này, tất cả đều là nhờ vào công lao của Mộ Khuynh Tiên. Nàng ta vốn dĩ là một ma nữ tham lam vô độ, nên tất nhiên là nàng sẽ làm mọi thứ để thoả mãn cơn khát tình điên cuồng của mình.
Về chuyện này thì bản thân Lý Thuần Quân cũng bó tay với nàng rồi. Hắn nhiều nhất chỉ có thể để đó, nhẫn nhịn cơn đau khó chịu sau mỗi lần thức dậy.
Ai bảo hắn dễ tính quá làm gì...
Mặc quần, cài đai lưng lại xong, Thái Chiêu Dương một mặt xấu hổ trở về vị trí của mình. Nàng có làm gì cũng không vung đi nổi hình ảnh của thứ kia ra khỏi đầu óc, vì đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thứ gì vĩ đại đến vậy.
“To như vậy à... Lại thêm một lí do nữa để chúng ta liều mạng theo đuổi hắn” Thái Thần Nguyệt cười cười, một tiếng cười êm tai tựa như chuông bạc: “Thật là... Nữ nhân kia đúng là hời quá rồi, được độc chiếm hắn nhiều năm như vậy nha... Thứ đó, ngay cả ta còn có chút không nhịn được muốn nếm thử nữa là”
Chỉ tiếc là... Cơ thể này lại không đủ khả năng để nếm thử nó.
Sẽ chết người đấy.
Hít sâu một hơi, Thái Chiêu Dương lại một mặt xoắn xuýt.
Nàng đúng là hư rồi, bị tỷ tỷ dạy hư rồi... Nhưng mà, nàng lại không muốn quay đầu, bởi vì nàng nghĩ tỷ tỷ mình nói đúng. Người không điên sẽ rất khó sống nha... Và chính Lý Thuần Quân là một ví dụ.
Mà lại...
Nàng biến thái lên một chút... Chắc hắn sẽ không ghét nàng đâu nhỉ?
Ân, hầu hết nam nhân trên đời đều ưa thích vợ mình trở nên có hơi phóng túng một chút... Nhưng còn Lý Thuần Quân như thế nào thì nàng lại không biết rõ.
Hi vọng là hắn cũng vậy đi.
Ha ha ha.
Nếu Lý Thuần Quân mà nghe thấy những suy nghĩ này của nàng, chắc chắn hắn ta sẽ cười lên một cách đầy mỉa mai.
Bởi vì ở nhà hắn đang có một người... Không đúng, là một ma nữ khát tình vô độ đang ở đó kìa... Vậy nên, nếu so sánh nàng ta với Thái Chiêu Dương thì chút biến thái này của Thái Chiêu Dương chẳng qua chỉ là hạt muối bỏ biển mà thôi.
Hắn quen rồi, hắn đã bị Mộ Khuynh Tiên ngày đêm thao lược, giày vò đến quen thuộc. Thậm chí hắn còn quen thuộc đến chẳng còn tí hứng thú nào với cơ thể của phụ nữ nữa.
Bị Thái Chiêu Dương làm động, chỉ không lâu sau đó thì Lý Thuần Quân đã dần tỉnh dậy. Nhìn thấy nàng đang đỏ ửng mặt ngồi bên cạnh giường, chỉ trong thoáng chốc hắn đã đoán ra được cô nàng này vừa làm gì đó có lỗi với mình... Kiểu vậy.
Nhưng thôi kệ đi, chỉ cần nó không quá đáng là được.
Có lẽ Lý Thuần Quân không hề nhận thức được rằng những gì nàng vừa làm thật sự rất quá đáng.
“Lên đây làm gì?” Lý Thuần Quân hỏi.
“Chẳng là...” Thái Chiêu Dương vừa nói, vừa chỉ về phía đống sách mà hắn đã đọc đêm qua: “Những thứ này... Là cách ngươi đang phản kích lại lão tộc trưởng kia sao?”
“Ha ha, là cái này nha” Lý Thuần Quân nghe tới đây, đột nhiên cười lên rất đắc ý: “Đừng quên tộc Nhân Sa rất thích đồ ngọt, thế nên chúng ta hoàn hoàn có thể lợi dụng điểm này để nắm thóp lão ta”
“A?”
Nắm thóp bằng đồ ngọt? Thoạt nghe có vẻ rất thú vị?
“Ta đang định dùng đồ ngọt để mua chuộc cả tộc Nhân Sa” Lý Thuần Quân cười hắc hắc: “Sau khi đã mua chuộc xong, cả tộc này sẽ không thể không đứng về phía chúng ta... Thế nên, lão ta có muốn cùng đừng hòng lật lọng”
Thái Chiêu Dương nghe xong, ngẩn ngơ mất một lục mới hiểu ra Lý Thuần Quân đang nghĩ gì. Thì ra hắn ta một mực thần thần bí bí vì nguyên nhân này nha!
Định chơi bài ma túy nha... Chậc chậc, thật không nghĩ tới tên này còn có bộ mặt xấu xa đến như vậy.
Nhưng mà... Nàng thích.
“Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy”