Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 160: Chương 160: Diện kiến




Sau khi nấu xong, Phan Y Y cùng Lý Thuần Quân liền quay ra dọn bàn, bắt đầu ăn cơm tối.

Ban đầu, theo lệ thường, Phan Y Y sẽ không được phép ăn cùng bàn với với chủ nhân. Nhưng đối với Lý Thuần Quân thì chút lễ nghi đó không hẳn là cần thiết, thế nên sau khi thu nàng về, Lý Thuần Quân đã cho phép nàng có thể thoải mái ngồi cùng bàn, từ trước đến giờ đều như vậy.

Mặt khác, lúc nãy nàng cũng có nghe tiểu thư nhắc đến cái gì đó Thiên Tử Thụ... Có lẽ đây là thứ mà hai người họ đang ra sức tìm kiếm chăng?

Nếu nàng hiểu biết nhiều thêm một chút thì tốt rồi, ít ra thì nàng sẽ làm được gì đó cho lão gia cùng tiểu thư của nàng.

Nhưng mà, vì thân phận nha hoàn thấp kém nên trước kia nàng cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với tri thức, thành ra... Ân, phải thừa nhận một điều là nàng đang có hơi thiếu hiểu biết.

Lý Thuần Quân thấy nàng không tập trung ăn cơm, trong lòng có hơi nghi hoặc một chút nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.

Nha đầu Phan Y Y này chỉ mới có Hoá Thần Cảnh, thực lực còn quá kém nên sẽ không tạo phản được đâu. Thái Chiêu Dương hoàn toàn có thể bẻ cổ nàng một cách nhẹ như không.

“Chiêu Dương, lúc nãy ngươi nói lão tộc trưởng kia sẽ giao cho chúng ta vỏ cây của Thiên Tử Thụ nếu chúng ta giúp họ sao? Cái này chắc không?” Lý Thuần Quân hỏi.

Dù sao thì đó cũng là lớp da của Thái Sơ Chí Bảo, tác dụng phi thường, vậy nên... Việc lão ta chịu giao ra một cách dễ dàng như vậy thật sự quá khó tin!

Nó ngược lại còn cho người ta cảm giác giống như một cái bẫy.

“Lão tộc trưởng nói thứ này có giữ lại chỗ họ cũng vô dụng, vì họ không có hứng thú với Thiên Tử Thụ” Thái Chiêu Dương gật đầu nói: “Lão ta còn nói nếu muốn thì ngươi có thể mang thứ này về luyện thần dược cũng được. Nhưng lão vẫn khuyên ngươi nên dùng nó để tìm kiếm tung tích Thiên Tử Thụ”

“Béo bở như vậy?” Lý Thuần Quân vẫn cảm thấy không đáng tin.

“Ngươi biết đấy, Tích Dịch Nhân tuy sở hữu thực lực cường đại nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một bộ tộc tổ chức thấp, sinh tồn bằng phương thức săn bắt và hái lượm. Cho nên, làm gì có chuyện tộc này sẽ xuất hiện luyện đan sư đâu? Có được vài vị mục sư đã là tốt lắm rồi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá”

“Thế thì mấy người này hồi phục vết thương bằng cái gì?” Lý Thuần Quân nhíu mày: “Lẽ nào là do thể chất hoặc huyết mạch thần dị?”

“Đoán đúng rồi, tộc Tích Dịch Nhân sở hữu năng lực hồi phục cực kì mạnh mẽ. Cho dù có bị thương đến bán sống bán chết, họ chỉ cần ngủ một giấc dậy là có thể chạy nhảy như thường” Thái Chiêu Dương cười nói.

“Ra là vậy, bảo sao tộc này không học luyện đan... Năng lực thể chất kiểu này đơn giản hệt như quái vật” Lý Thuần Quân khẽ gật đầu.

“Họ chỉ biết điều chế một vài loại thuốc đơn giản thôi, không làm được mấy kỹ thuật phức tạp như luyện đan đâu, thành ra vỏ cây cũng vô dụng đối với họ. Từ điểm đó, ngươi có thể phần nào yên tâm mà nhận việc” Thái Chiêu Dương vừa nhồi thức ăn cho phồng má vừa nói: “Mặt khác, hãy gọi ta Tiểu Chiêu Chiêu”

Lý Thuần Quân vờ như không nghe thấy gì, nội tâm âm thầm nhẹ nhõm một hơi.

Phiên giao dịch này quá có lời, hoàn toàn không có lí do để từ chối nha. Lý Thuần Quân cũng không ngu, tội gì không xung phong nhận việc?

Bất kể lão ta có thật sự giao hàng hay không, hắn vẫn nợ Thái Chiêu Dương một lời cảm ơn.

Mặt khác, hắn có thể chắc chắn ý định ban đầu của lão tộc trưởng sẽ là một thứ gì đó khác chứ hoàn toàn không liên quan đến Thiên Tử Thụ. Nhưng nhờ có nàng ra tay xoay sở, hắn mới may mắn bắt lấy được cơ hội lần này.

Nếu như chuyện lần này diễn ra suôn sẻ, hắn nhất định phải tìm cơ hội cảm ơn nàng một phen mới được.

Lý Thuần Quân vốn dĩ là một người ân oán rạch ròi, vậy nên phần ân tình này của Thái Chiêu Dương hắn sẽ ghi nhớ, sớm ngày tìm cơ hội trả lại.

Sau khi ăn xong, Lý Thuần Quân đã giao việc thu dọn lại cho Phan Y Y, còn bản thân thì mau chóng trở về phòng với lí do có việc cần phải giải quyết.

Thái Chiêu Dương thấy lạ nhưng cũng không hỏi. Nàng chỉ âm thầm đi theo hắn, nhìn xem thử hắn muốn làm gì.

Mặt khác, nàng cũng có chuyện muốn khoe với hắn.

Đợi Lý Thuần Quân vào phòng, Thái Chiêu Dương mới lén lút tiến tới nhìn trộm vào trong phòng của hắn. Tất nhiên là nàng đã che giấu cả khí tức lẫn sự tồn tại của mình rồi, kẻo bị hắn phát giác thì toi.

“Lại đọc sách?”

Nhìn thấy hắn lại ngồi vào bàn thắp đèn đọc sách, Thái Chiêu Dương nhất thời không biết nói gì cho phải.

Chờ đã, sách hắn đọc có điểm gì đó kì lạ!

«Biên niên sử về sự hình thành và phát triển của Tích Dịch Nhân»

Thái Chiêu Dương: “?”

Nàng rất thắc mắc không biết hắn lấy cuốn sách này từ đâu ra, vì theo như nàng biết, Tích Dịch Nhân tuy thân thiện nhưng lại không quá ưa thích giao du với thế giới bên ngoài, lối sống cả tộc tương đối tự bế.

Đã như vậy thì làm gì có chuyện người bên ngoài sẽ có đủ tri thức về tộc Tích Dịch Nhân để tổng hợp thành một quyển sách như thế này?

Hơn nữa, làm sao hắn biết trước mọi chuyện mà mua thứ này về?

Khó tin, không hiểu nổi.

Nhưng có lẽ việc này sẽ không khiến hắn cảm thấy khó chịu khi nàng đến tìm hắn.

“Lý Thuần Quân, ta vào được chứ?” Thái Chiêu Dương cất tiếng gọi.

“Vào làm gì?”

“Nói chút chuyện thôi”

“Cửa không khoá, vào đi”

Thái Chiêu Dương đẩy cửa bước vào. Nàng chớp chớp mắt quan sát xung quanh một chút rồi lon ton đến chỗ Lý Thuần Quân, một mặt hiếu kỳ xem sách của hắn.

“Ngươi muốn nói gì?” Lý Thuần Quân thẳng thắn hỏi.

“À, ngươi có cảm thấy rằng ta đã lớn thêm một chút rồi không?” Thái Chiêu Dương đột nhiên nở một nụ cười hỏi.

Lý Thuần Quân: “...”

“Ra ngoài, không tiễn”

Rất dứt khoát, rất lạnh lùng, không có nửa điểm do dự.

“Ta đang nói thật mà!”

Để chứng minh, Thái Chiêu Dương đã lập tức thoát y ngay trước mặt Lý Thuần Quân, cho hắn xem qua toàn bộ cơ thể mình một lần: “Ngươi xem này, chẳng phải ngực của ta đã to lên chút xíu rồi hay sao? Cùng lúc đó, chiều cao của ta cũng tốt lên đôi chút rồi, đây rõ ràng là tín hiệu của sự trưởng thành nha!”

Lý Thuần Quân: “...”

Nói mới để ý, đúng là ngực có to lên một chút, nhưng về chiều cao thì có thay đổi gì đâu? Nàng ta đào đâu ra loại ảo giác rằng mình đang cao lên vậy?

Còn nữa, đêm hôm khuya khoắt lén lút tìm đến phòng của nam nhân, sau đó thoát y cho nam nhân đó xem là có ý gì?

Tác phong của công chúa đâu?

Đây là chuyện trẻ con nên làm sao?

Không thể hiểu nổi nàng.

“Mau mặc lại đồ rồi cuốn gói ra ngoài đi, ta không rảnh tiếp thu mấy trò đùa quái ác của ngươi” Lý Thuần Quân lại lên tiếng xua đuổi nàng ra ngoài.

“Ta không có đùa!” Thái Chiêu Dương giận tím mặt.

Phải thật vất vả nàng mới lớn lên được một chút nha, vì cái gì tên này không những không chút bất ngờ, ngược lại còn nhìn nàng với ánh mắt quỷ dị như vậy?

Cái nàng đang chờ ở hắn là sự bất ngờ, hoặc tốt hơn nữa là sự thèm khát nha!

Đằng này hắn lại lạnh lùng ném cho nàng một loại khinh thị, để nàng bắt đầu cảm thấy có chút ủy khuất.

Thấy Lý Thuần Quân vẫn không thèm cho ra phản ứng, Thái Chiêu Dương chỉ có thể lớn tiếng mắng hắn một tiếng 'đần độn' rồi tức tốc quay lưng rời đi.

Có vẻ như nàng đang rất tức giận chăng?

Mặc kệ nàng.

Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân dùng linh lực đóng chặt cửa phòng lại rồi tiếp tục bá nghiệp đèn sách.

...

...

Sáng hôm sau, Thái Chiêu Dương lại tìm đến chỗ Lý Thuần Quân. Bất quá lần này không giống như đêm qua, vì hiện tại nàng đến đây là có chuyện chính sự.

Bản thân Lý Thuần Quân biết rõ nàng đến vì lí do gì nên cũng không hỏi nhiều, chỉ cần lẳng lặng đi theo là được.

Kế hoạch hôm nay khá đơn giản: Phan Y Y sẽ ở nhà lo chuyện nội trợ, còn Lý Thuần Quân và Thái Chiêu Dương sẽ cùng nhau đến chỗ tộc trưởng Tích Dịch Nhân để tiếp tục thương lượng.

Dưới sự dẫn đường của binh lính, không lâu sau đó cả hai đã đến chỗ tộc trưởng cùng các tộc lão đang cư ngụ.

Đây là một cồn đất to lớn bất thường, hệt như một ngọn đồi nhỏ với hệ thống hang động được làm thủ công trông rất kiên cố, phong cách trang trí xa hoa nhưng cũng rất khác với căn khách sạn bằng gỗ mà nhóm ba người đang tá túc.

Đến cửa, toán binh lính liền cung kính cúi đầu, lên tiếng bẩm báo với những cao tầng trong tộc đang đợi tại bên trong: “Bẩm báo tộc trưởng, người đã được đưa tới”

“Vào đi”

Một thanh âm trầm thấp truyền ra, nghe tựa như một đầu hung thú khát máu đang lẩn khuất trong bóng đêm, để người ta phải rợn cả tóc gáy.

Thế nhưng, Lý Thuần Quân cùng Thái Chiêu Dương lại tỏ ra không sợ gì mấy, vì hai người họ đều biết tộc này ai ai cũng có một trái tim mềm như đậu hũ, trái ngược với vẻ ngoài hung thần ác sát trời sinh.

Bước vào sảnh đường, ở đó có mười hai vị tộc lão cùng một vị tộc tưởng đã ngồi đợi sẵn. Khi bị mười mấy đôi mắt hệt như hung thú nhìn chằm chằm như vậy, Lý Thuần Quân có làm kiểu gì cũng không thấy thoải mái nổi.

Mặt khác, có vẻ như những người này sở hữu màu vảy tối màu hơn so với những tộc nhân bình thường ngoài kia. Riêng lão tộc trưởng, vảy của lão ta mang một màu nâu sẫm, thậm chí còn có khuynh hướng chuyển sang màu đen.

“Hai vị tiểu hữu, mời ngồi”

“Tạ ơn tộc trưởng”

Tộc trưởng khẽ gật đầu, ánh mắt lấp loé một chút, nhưng lại cho hai người cảm giác hệt như mình đã bị ai đó nhìn thấu.

“Thất lễ rồi, bổn toạ chỉ muốn kiểm tra xem hai vị tiểu hữu có dính dáng gì tới tộc đàn đối địch của chúng ta hay không mà thôi” Lão tộc trưởng cười nói.

Lý Thuần Quân gật đầu. Hệ thống không khởi động chức năng phòng thủ chứng tỏ đối phương đúng là không có ác ý.

“Về đề nghị trước đó, thật không biết hai vị tiểu hữu đã suy nghĩ xong chưa?” Lão tộc trưởng lại nói.

“Đã suy nghĩ kĩ” Thái Chiêu Dương nói: “Chúng ta đồng ý phiên giao dịch này, chỉ mong tộc trưởng đại nhân sẽ không nuốt lời mà thôi”

“Tiểu cô nương, ngươi đừng quá-”

Ngay khi một tộc lão đang định lên tiếng thì tộc trưởng đã ra hiệu cho người đó giữ im lặng. Hắn chậm rãi nói: “Tất nhiên sẽ không nuốt lời, bổn toạ chỉ hi vọng đằng đó sẽ không bán đứng bổn tộc mà thôi”

“Dĩ nhiên là không” Thái Chiêu Dương cười tít mắt, trông tinh quái hệt như một nàng hồ ly tinh.

Lão tộc trưởng cũng cười ha ha.

Có trời mới biết lão cáo già này đang toan tính cái gì trong bụng đằng sau tiếng cười hào sảng đó.

“Vậy, hi vọng tộc trưởng đại nhân có thể nói ra những vấn đề mà các ngươi đang gặp phải. Có lẽ chúng ta sẽ không trực tiếp tham chiến, mà sẽ giúp đỡ từ hậu phương” Thái Chiêu Dương nói.

“Hừm... Khó khăn ấy à, có lẽ là về vấn đề bay lượn đi” Lão tộc trưởng nói: “Vì là dòng dõi địa long nên chúng ta không thể tự bay được... Mà tộc đàn đối địch thì lại là tộc điểu nhân, sở hữu khả năng bay lượn cực giỏi... Thế nên, tộc ta sẽ bị mất lợi thế khi giao chiến trực tiếp”

Lý Thuần Quân: “...”

Cái này quá dễ giải quyết, nhưng Lý Thuần Quân sẽ không tùy tiện chen miệng vào, ngược lại cứ để Thái Chiêu Dương tiếp tục tính toán đi.

Dù sao thương trường cũng là chiến trường đầy rẫy mưu mô, tất cả âm mưu đều xuất phát từ lợi ích mà! Hắn vi vọng Thái Chiêu Dương có thể tận lực vặt lông con cừu béo này.

Ngoài việc phải cố suy đoán những toan tính của lão ta ở thời điểm hiện tại, hắn cũng đang khá hoài nghi một chuyện cực kì quan trọng đã xảy ra trước đó.

Liệu lão ta hôm trước có cố tình bịa ra chuyện mình đang sở hữu vỏ cây Thiên Tử Thụ để dắt mũi bọn hắn hay không?

Thoạt nghe có vẻ hoang đường, nhưng lo trước khỏi hoạ, hành sự cẩn trọng chưa bao giờ là thừa thãi.

Thế nên, trước khi biết được sự thật, Lý Thuần Quân tuyệt đối sẽ không nhân nhượng với lão ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.