Sau bữa tiệc, Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên đã nghỉ lại một đêm. Và ngay sáng hôm sau, khi bình minh vừa mới ló dạng, cả hai người đã định rời đi, không ở lại làm phiền gia đình nhỏ này nữa.
“Ân nhân, về chuyện của ngươi, ta sẽ cố gắng nghĩ cách” Hoa Bất Ngữ nói.
“Đa tạ Bất Ngữ tiên tử khổ tâm”
Nói xong lời cảm ơn với Hoa Bất Ngữ, Lý Thuần Quân lại quay qua chỗ Vọng Thiên Thành, sắc mặt có phần kì dị hỏi: “Thiên Thành, ngươi có nhờ vả qua ta chuyện gì hay không?”
Vọng Thiên Thành sửng sốt: “Chắc là... Không có đi?”
Ngoài miệng thì trả lời như vậy, nhưng kì thật thâm tâm hắn lại đang cảm thấy có gì đó quái lạ.
“Vậy sao? Vậy chắc là ảo giác của ta rồi” Lý Thuần Quân khẽ lắc đầu cười: “Vậy ta về đây, hai người nhớ giữ gìn bản thân, để đứa nhỏ có thể bình an ra đời”
“Tất nhiên rồi”
“Mặt khác, Thiên Thành huynh, sau này con ngươi có ra đời cũng đừng dành ăn với nó. Nói sao thì ngươi cũng là một người cha, nên dù có thèm đến mấy cũng phải nhịn” Lý Thuần Quân lại cười nói.
Mộ Khuynh Tiên: “...”
Nàng cảm thấy nụ cười của Lý Thuần Quân đang dần trở nên thiếu đạo đức.
Vọng Thiên Thành, Hoa Bất Ngữ nghe xong câu đó liền đỏ bừng mặt, vội vàng tống cổ Lý Thuần Quân ra khỏi nhà.
“Nhớ đấy nhé, phải nhớ giữ vững đạo làm cha đấy” Lý Thuần Quân to tiếng kêu lên, hòng để hai vợ chồng phía bên kia bờ tường có thể nghe thấy.
“Đủ rồi!”
Mộ Khuynh Tiên lúc này đã không nhịn nổi nữa, nàng lập tức xách lổ tai Lý Thuần Quân chạy nhanh ra khỏi chỗ này, kẻo hắn ta lại mở miệng châm chọc đôi vợ chồng già đáng thương kia.
...
...
Sau khi đã rời khỏi kinh đô, Mộ Khuynh Tiên lại tiếp tục song hành cùng Lý Thuần Quân, hiếu kỳ mở miệng hỏi: “Tiếp theo ngươi sẽ đi đâu?”
“Đi thăm một vị tiền bối”
“?”
Mộ Khuynh Tiên rất nghi hoặc, nhưng nàng vẫn không mở miệng hỏi, chỉ ngoan ngoãn theo chân Lý Thuần Quân.
Mãi đến hơn mấy ngày sau, tại một vùng quê hẻo lánh của phàm nhân, Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên đã tìm đến một ngọn núi, nơi có thể được xem như là cội nguồn của Lý Thuần Quân.
Tiên động.
Vì quan hệ đôi bên đã đủ thâm hậu nên Lý Thuần Quân nghĩ rằng mình chẳng cần phải giấu giếm nàng về chuyện này nữa. Thế nên, ngày hôm nay hắn đã dẫn nàng đến tận nơi, để nàng nhìn xem ngôi nhà đầu tiên mà hắn từng cư ngụ, cũng như nơi kết thúc một đời của hắn.
Vừa mới bước vào, Mộ Khuynh Tiên liền đã nhướng mày lên, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Lý Thuần Quân nói rằng tiên động này là cơ duyên của hắn, là nơi một tiên nhân đã toạ hoá để lại... Nhưng thú thật là bản thân nàng lại cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Cách bố trí, bày trận,... Tất cả mọi thứ ở đây đều cho nàng một cảm giác rất kì quái, hoàn toàn không phù hợp với những gì Lý Thuần Quân đã suy đoán và kể lại.
Hoặc nói đúng hơn là... Hắn ta không đủ hiểu biết để nhận ra điểm dị thường của tiên động này.
Bất quá, nàng vẫn sẽ không đánh gãy ý nghĩ của Lý Thuần Quân. Vì ngay cả nàng cũng chưa đủ khả năng để đọc ra toàn bộ những điểm dị thường của tiên động để truy về nguồn gốc của nó...
Nói cách khác, nàng cần phải điều tra thêm về tiên động này.
“Tiền bối mà ngươi muốn thăm là ở đây sao?” Mộ Khuynh Tiên hỏi.
“Đúng vậy”
Lại đi thêm một chút, Lý Thuần Quân liền dẫn Mộ Khuynh Tiên đi vào một mật đạo tăm tối, hoàn toàn khác với bầu không khí mà tiên động thể hiện ra trước đó. Nhưng cũng không lâu sau đó, khi hai người đã vào đủ sâu thì ánh sáng bắt đầu hiện lên.
Những ánh sáng đó hầu hết đều đến từ vẫn tinh thiên ngoại được đặt rải rác trong mật đạo, ẩn chứa một loại lực lượng huyền ảo mà thường nhân khó có thể lí giải, càng không thể nắm giữ. Đó chính là tinh thần chi lực.
Tận cùng của mật đạo chính là một gian phòng trống trải, chỉ có vẫn tinh đang thắp sáng cùng một cỗ quan tài đồng nằm trơ trọi giữa phòng. Đó hẳn là quan tài chứa vị tiên nhân đã toạ hoá, cũng chính là người đã sáng lập nên tiên động này.
“Cỗ quan tài này...”
“Hẳn là của chủ nhân nơi này, nên ta muốn đến tế bái một chút” Lý Thuần Quân nói.
Mộ Khuynh Tiên thở dài.
Ý nàng không phải như vậy...
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, nàng đã có cảm giác cỗ quan tài đồng này có hoạ tiết rất giống với Hoà Trần Đồng Quan mà nàng đang nắm giữ. Cơ mà, thứ lực lượng gắn liền với Hoà Trần Đồng Quan là thời gian chi lực, còn chiếc quan tài này thì lại là tinh thần chi lực.
Có thể nói, ngoài hoạ tiết giống nhau ra thì cái gì cũng khác.
Nhưng mà... Trên đời thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao? Mộ Khuynh Tiên rất đỗi nghi ngờ về lại lịch của chủ nhân chiếc đồng quan này.
Nói thật, nàng rất muốn bật nắp quan tài ra xem dung mạo của vị chủ nhân kia... Nhưng vì theo bên cạnh Lý Thuần Quân đã lâu ngày, thành ra nàng đã bắt đầu có chút không nỡ làm thế.
Nếu là nàng của trước kia thì khó nói lắm.
Thắp hương rồi tế bái chủ nhân của tiên động, trong lòng Lý Thuần Quân nhất thời có chút cảm khái. Vì nhiều khả năng đây sẽ là lần cuối cùng hắn có thể bày tỏ lòng thành kính cùng biết ơn với đối phương...
Tuy không chính thức, nhưng chủ nhân của tiên động này có thể xem như là sư phụ hai đời của Lý Thuần Quân.
Sau khi hành lễ xong xuôi, Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên chỉ ở lại đợi đến lúc nhang cháy hết rồi đứng dậy rời đi.
Thế nhưng, ngay lúc cả hai vừa quay lưng lại thì họ dường như đã cảm nhận được có gì đó bất thường đang diễn ra sau lưng mình, trong vô thức lập tức quay phắt đầu lại nhìn về phía quan tài.
Pi~
Giữa không gian yên ắng tràn ngập ánh sao đột nhiên vang lên một thanh âm uyển chuyển êm tai, để Lý Thuần Quân không nhịn được giật cả mình. Đó là một thứ âm thanh kì lạ có thể in sâu vào trong đầu óc, nghe có vẻ khá giống với tiếng chim hót.
Quả không sai. Ngay sau khi cất tiếng, từ bên cạnh quan tài, một chú chim màu ngân sáng loáng đã xuất hiện, chậm rãi vỗ cánh bay tới rồi nhẹ nhàng đáp lên trên bả vai Lý Thuần Quân.
“Linh điểu? Nhưng nó là từ đâu ra mới được?”
Ngắm nhìn chú chim đang đậu trên vai mình, Lý Thuần Quân không nhịn được trợn trắng mắt. Hắn không hiểu nổi nguyên lí xuất hiện của sinh vật này, càng không biết lí do khiến nó chủ động tiếp cận hắn là gì.
“Mộ Khuynh Tiên, ngươi nhìn ra được lai lịch của nó hay không?” Lý Thuần Quân vội quay sang hỏi Mộ Khuynh Tiên.
Mộ Khuynh Tiên lắc đầu. Có vẻ như nàng cũng không biết lai lịch của thứ này.
“Nhiều khả năng đây là tinh linh do tinh thần chi lực ở đây thai nghén ra đi” Mộ Khuynh Tiên suy đoán: “Ngươi hiểu mà, trong một số môi trường cùng điều kiện đặc biệt, một vài loại sinh linh khó lường sẽ được thai nghén ra, và con chim này có lẽ cũng như vậy”
Lý Thuần Quân một mặt mờ mịt.
“Nếu nó đã muốn đi theo thì cứ mang nó theo đi. Dù sao thì nó cũng không có ý hại ngươi, trực giác của ta mách bảo điều đó” Mộ Khuynh Tiên cười nói.
Không biết vì lí do gì mà nàng lại cảm thấy sinh vật này trông rất thuận mắt, cứ như thể nó được phủ lên bởi một lớp mị lực thần kì nào đó vậy.
Không chỉ nàng, ngay cả Lý Thuần Quân cũng bị nó thu hút, có không muốn nhận cũng không được.
“Được rồi, mang về thì mang về” Lý Thuần Quân gãi gãi đầu: “Nếu nó không chịu thì cứ mang thả lại chỗ này là được, hoặc là trực tiếp mang nó phóng sinh cũng chẳng sao... Tóm lại chỉ cần nó thích là được”
Nói xong, Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên liền tìm đường ra khỏi tiên động, đồng thời còn mang theo một chú Linh Điểu chưa rõ nguồn gốc, cũng chưa rõ mục đích tiếp cận.
“Quay về thôi, đợi tin tức của Nhân Hoàng rồi lại tính tiếp”
“Được”
Muốn tiếp tục sống thì Lý Thuần Quân phải tiến vào bí cảnh mạo hiểm một phen. Và theo như lời Nhân Hoàng kể lại thì đó chính là di tích thuộc về một vị cổ thần, thậm chí có thể là tổ thần của Thần tộc.
Đó vốn dĩ không phải nơi mà người bình thường có thể tùy ý ra vào, huống chi là một kẻ ngoại tộc như hắn. Vậy nên, hắn phải nhờ Nhân Hoàng đích thân mai mối mới có thể đường đường chính chính vào trong đó mạo hiểm tầm duyên.
Tất nhiên, nếu hắn muốn gia tốc quá trình xuống lỗ về chầu ông bà của mình thì hắn hoàn toàn có thể cưỡng ép đột nhập. Khi đó, hắn sẽ bị cả đám tộc nhân Thần tộc truy sát, chết đến không còn mảnh xương.
“Quá trình này có thể sẽ mất nhiều tháng, thậm chí nhiều năm đấy. Xem ra thời gian này ngươi phải ở nhà kiên nhẫn chờ đợi rồi nhỉ” Mộ Khuynh Tiên vui a cười một tiếng.
“Cũng tốt, như vậy ta liền có thời gian để dạy dỗ lũ trẻ” Lý Thuần Quân cười đáp: “Trước mắt sẽ có Vân Phàm, Lý Tử Đằng cùng Lý Hồng Trần, lại thêm cả ba tỷ đệ họ Khương nữa... Chậc, tính ra cũng không phải ít đâu nha”
“Hai đứa Tử Đằng cùng Hồng Trần cứ giao cho ta đi” Mộ Khuynh Tiên vỗ ngực cam đoan: “Hai đứa nhỏ rất hợp với ta. Một đứa chuyên tu Ma Đạo, một đứa chuyên tu Hoàng Đạo. Hai loại đạo này đều thuộc lĩnh vực mà ta am hiểu nhất, nên ta có thể khẳng định là mình sẽ dạy tốt!”
“Ngươi chắc chắn không phải đang dạy hư?”
“Hừm... Để đề phòng việc bị nam nhân khác lừa đi, ta nghĩ mình nên bổ sung thêm một khoá giáo dục giới tính cho con gái” Mộ Khuynh Tiên cười nói: “Cái này chắc là ngươi không cản ta đâu nhỉ?”
Lý Thuần Quân: “...”
Giáo dục giới tính?
Cái quỷ gì?
Thoạt nghe có vẻ rất đường hoàng. Nhưng hắn lại có chút không tin tưởng nếu đó là những lời được nói ra bởi Mộ Khuynh Tiên.
Nàng ta có độc, nên bài học của nàng chắc chắn cũng sẽ có độc.
Tạm thời cứ cho nàng làm đi, từ từ theo dõi rồi đánh giá cũng không muộn.
Lý Thuần Quân nghĩ mình nên thử đặt niềm tin vào Mộ Khuynh Tiên một lần, chỉ một lần này thôi... Và nếu như nàng làm tốt, hắn sẽ cân nhắc cho lần sau.
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy”