Mất một thời gian ra sức phi hành, Lý Thuần Quân thuận theo lộ trình được định sẵn, không lâu sau đó liền đã tìm tới địa điểm mà hắn cần tìm: Nhật Luân Thất.
Nhật Luân Thất quả nhiên nằm ngay tại khu vực trung tâm Nhật Luân Thành, đồng thời còn sở hữu điểm đặc trưng là không bị mài mòn bởi thời gian. Ngoài ra, bằng mắt thường, Lý Thuần Quân còn có thể nhìn thấy rất nhiều con rồng làm bằng kim tinh lấp lánh thần quang, trông tựa như những mặt trời nhỏ đang lung linh trong đêm tối vậy.
Rất đẹp!
Ngoài ra, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên đặt chân xuống trước Nhật Luân Thất, Lý Thuần Quân đã nhạy cảm phát hiện ra một hương vị thần bí đang toả ra từ phía đằng sau cánh cửa. Hắn không vội đẩy cửa đi vào, mà lựa chọn cẩn thận sử dụng hệ thống xem xét tình hình bên trong.
Sau khi đã xác nhận không có điều gì nguy hiểm, Lý Thuần Quân mới chịu buông lỏng một chút cảm giác, từ từ đẩy đại môn sang hai bên rồi chậm rãi cất bước tiến vào thám hiểm.
Cũng giống như những địa điểm trước đó, thứ duy nhất được Doãn Thiên Mạc âm thầm bảo vệ chỉ là lớp ngoài của toà công trình mà thôi. Vì vậy, hầu hết những bên trong đều đã sớm phong hoá, mục rữa, không ít trong số đó đã hoá thành tro bụi.
Mà lại, kì lạ là không gian bên trong Nhật Luân Thất này có vẻ như rất rộng lớn so với vẻ bề ngoài của nó. Nhiều khả năng đã có sự can thiệp của không gian pháp trận đằng sau, không những thế còn được bảo trì nhiều lần sau biết bao nhiêu năm.
Ha ha, do bố trí quá lâu rồi nên không còn nhớ rõ? Có quỷ mới tin ngươi nhé!
“Được rồi, ta cũng nên bắt tay vào thu thập manh mối cho câu đố”
Nói xong, Lý Thuần Quân liền lấy ra hai chiếc trâm hoa, bắt đầu tỉ mỉ táy máy những huyền cơ ẩn hình có khả năng tồn tại bên trên nó. Tuy nhiên, có vẻ như là hắn đã nghĩ nhiều, bởi vì... Thứ này thật ra trông giống như một loại chìa khoá hơn.
Tạm không để ý đến mấy chiếc trâm hoa nữa, Lý Thuần Quân lại chuyển sự chú ý tới các linh lô đang tồn tại xung quanh mình. Mặc dù đa số chúng đều đã cũ kĩ, hư hỏng đến mức không còn dùng được nữa... Cơ mà, một vài trong số đó vẫn chưa đến nỗi tệ lắm, có thể cải tạo lại để sử dụng, dẫu cho nó có lẽ sẽ không giữ được uy năng như ban đầu.
Bất quá, đối với những luyện đan sư non tay mà nói thì việc lô đỉnh quá cao cấp chưa chắc đã là chuyện tốt.
Vì vậy, thay vì để chúng tiếp tục chịu cảnh mai một ở đây, Lý Thuần Quân đã quyết định sẽ đưa tất cả vào kho rồi từ từ tìm cách sửa chữa lại, mai này còn có cái dùng để huấn luyện đệ tử.
Tuy nhiên, ngay lúc đang định thu vài cái ném vào trong túi trữ vật, Lý Thuần Quân đột nhiên cảm thấy mấy linh lô có gì đó là lạ... Không, nói đúng hơn là rất kì lạ!
“Trực giác mách bảo ta rằng mấy món đồ chơi này đều đang ẩn chứa một ý nghĩa nào đó... Thế nên tạm thời tốt nhất là đừng dại động vào, kẻo xôi chè đều hỏng hết thì nguy” Lý Thuần Quân nói khẽ.
Trực giác của tu sĩ vốn là một thứ cực kì nhạy cảm, nhất là với Lý Thuần Quân - Một kẻ đang sở hữu Thần Giác!
Tuy rằng Thần Giác từ trước đến giờ chỉ là một loại bí pháp mang tính chủ động, thế nhưng giờ đây nó lại đang sở hữu những đặc tính không thuộc về một món bí pháp thông thường. Sở dĩ nói vậy là bởi vì nó đã sớm ăn sâu vào cả thể xác lẫn linh hồn Lý Thuần Quân rồi, thế nên việc xếp nó vào loại năng lực thiên phú cũng không sai.
Một loại thiên phú tự sáng tạo, không phải thiên sinh mà có!
“Hừm, xem ra lại phải động bút”
Khảo sát một vòng quanh khu Nhật Luân Thất, Lý Thuần Quân sử dụng phương pháp tương tự như khi ở Thần Khí Thất, dần dần khắc hoạ ra được chân dung vị trí của các lô đỉnh. Bất quá, không ngon ăn như lần trước, lần này hắn chỉ vẽ ra được một đống kí tự vô nghĩa mà thôi.
“Sai rồi?” Lý Thuần Quân nhíu mày.
Đúng thế, quá sai rồi.
Sau khi dùng đường thẳng nối các vị trí lại, Lý Thuần Quân thật sự chẳng thu hoạch được gì ngoài một mớ bòng bong vô nghĩa. Từ kết quả này xem ra tên Doãn Thiên Mạc kia hoàn toàn không có ý định tắm hai lần trên một dòng sông rồi nhỉ?
Cũng phải, nếu như vậy thì dễ dàng quá rồi.
“Đổi lại là người khác thì chắc là bó tay rồi, nhưng đáng tiếc... Người ngươi đang thử thách lại là ta” Lý Thuần Quân khẽ thở dài: “Đối với một vị trận sư lão luyện như ta, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay thứ gì đang ẩn chứa bên trong cái mớ bòng bong này rồi. Nói cách khác, mấy chiếc lô đỉnh kia thật ra chính là tiêu điểm cho một đại trận vô hình”
“Hừm, cũng chiếu theo cách phân tích này... Hẳn là mắt trận sẽ là nơi đang chứa đựng thứ ta cần tìm”
Mắt trận không có nghĩa là khu vực trung tâm của pháp trận. Hoặc nói đúng hơn thì mắt trận cũng giống như não bộ vậy, là trung tâm xử lí mọi hoạt động của pháp trận, và nó có thể ở bất kì đâu!
Nói là bất kì nhưng nó vẫn phải tuân theo một dạng quy luật nào đó. Chỉ là mỗi loại pháp trận trên đời đều sẽ sở hữu những quy luật khác nhau, từ đó dẫn đến việc vị trí của mắt trận sẽ không bao giờ được quy ước rõ ràng, mà phải thuận theo quy luật hoạt động của pháp trận mới có thể tìm ra được vị trí cụ thể của nó.
Nói cách khác, muốn tìm được mắt trận, Lý Thuần Quân phải nhận biết pháp trận này là gì, hoạt động như thế nào, từ đó suy diễn theo quy luật để tìm ra trận nhãn.
Chuyện đó chỉ mới nghe thôi đã thấy khó khăn rồi, mà thực tế thì nó còn khó hơn cả lên trời! Manh mối duy nhất Lý Thuần Quân đang nắm giữ hiện giờ chỉ là những dấu chấm hỗn loạn mà thôi, không có bất kì ý nghĩa gì rõ ràng cả...
Lý Thuần Quân biết rõ trước mặt mình là một đại trận, thế nhưng nó cụ thể là đại trận gì thì hắn lại không biết!
Rất lâu sau đó...
“Suy diễn, suy diễn sao... Ta còn không biết thứ này dùng để làm gì, đã vậy thì làm sao mà suy diễn được chứ?” Lý Thuần Quân vuốt vuốt trán, tỏ ra vô cùng đau đầu.
Ra sức xoa huyệt thái dương thêm ít lâu, rồi đột nhiên, một tia linh quang yếu ớt bỗng lướt qua tâm trí hắn: “Ừ...? Khoan đã, nếu Nhật Luân Thất đã là nơi chuyên dùng để luyện đan thì nó phải mang thuộc tính hoả đúng không?”
“Trong trận pháp chi đạo, những trận văn đại diện cho hoả thuộc có rất nhiều loại, đa dạng từ mức độ đến tính chất... Vậy thì ta phải thử xem, trong cái đống hỗn loạn này có chỗ nào có thể nối lại thành một hoa văn hoàn chỉnh hay không?”
Mất một lúc trầm tư, Lý Thuần Quân đã tự đưa ra một phương hướng rồi quyết định sẽ theo nó mà làm, dẫu cho hắn không biết đó là đúng hay sai nữa...
Hắn đã không còn sự lựa chọn!
...
...
“Thành công rồi!”
Mất mấy ngày vất vả mày mò, rốt cục thì Lý Thuần Quân cũng đã thành công nối các dấu chấm hỗn loạn thành một trận văn thập phần hoàn chỉnh. Nó quả nhiên sở hữu thuộc tính hoả giống như trong dự tính của hắn... Tuy nhiên, những gì hắn mới giải được chẳng qua chỉ là một góc nhỏ của đại trận mà thôi.
Bất quá, mặc dù vẫn chưa giải đáp được hết thật đấy, thế nhưng ít ra thì sự thành công này đã chứng minh cho việc hắn đang đi đúng hướng.
“Xét theo tỉ lệ mà nói, đến tận bây giờ ta chỉ mới giải được một phần năm quy luật của toà đại trận mà thôi... Như vậy cũng có nghĩa là toà đại trận này sẽ có mối liên quan mật thiết đến ngũ hành”
Nói đến đây, Lý Thuần Quân có chút suy nhược lắc đầu: “Trời đất ơi... Mặc dù đã biết những thuộc tính còn lại là gì rồi... Nhưng việc tìm ra một trận văn chính xác trong vô vàn các loại trận văn, sau đó lại phải chắp nối hoàn mỹ với các thuộc tính còn lại nữa... Thật lòng mà nói, bình sinh ta thật chưa bao giờ đụng phải bài toán nào đau não đến như vậy”
Nói một cách đơn giản thì Lý Thuần Quân đang phải tìm ra những trận văn phù hợp nhất, chính xác nhất trong vô vàn các loại trận văn đang tồn tại đại diện cho năm loại thuộc tính trong ngũ hành!
Hoặc nói một cách đau khổ hơn thì hắn đang phải phục chế lại cả một toà đại trận trông vừa xa lạ, lại vừa cực kì phức tạp chỉ với manh mối duy nhất là những dấu chấm hỗn loạn vô trật tự!
Sai một tí so với nguyên bản cũng không được!
Ta nói nha, tên họ Doãn kia thật quá tàn tàn bạo đi? Đưa ra một bài toán thật nhiều ẩn số nhưng lại không cho phương thức giải cụ thể... Cái người đó có phải đang âm thầm muốn hố ta hay không? Hoặc là hắn ta có sở thích biến thái thầm kín nào đó?
Nói thật, kể cả là lúc vấn đạo thành tiên, Lý Thuần Quân cũng không phải khổ sở, đau đầu như thế này!
Nhưng mà, giống như trước đó, hắn không có sự lựa chọn.
Một là tiếp tục làm cho đến khi xong việc, hai là nằm xuống chờ chết trong không gian này... Và Lý Thuần Quân thì vô cùng yêu thương mạng sống, làm gì có chuyện hắn sẽ chọn lao đầu vào chỗ chết đâu?
Tuy rất bực mình, nhưng hắn vẫn phải làm.
Trong bóng tối, Hằng tỷ tỷ nhìn thấy Lý Thuần Quân đang cuồng bạo tiết ra oán khí liền không nhịn được dở khóc dở cười, nhất thời không biết phải nói sao mới phải.
Trên đời này không có mấy người có thể khiến Lý Thuần Quân phải nổi giận, và Doãn Thiên Mạc đã vinh dự nằm trong danh sách ít ỏi đó, chỉ xếp sau Mộ Khuynh Tiên cùng Lam Hồ Điệp.
...
...
Hơn một tháng sau.
Sau khi tiêu hao hết bao nhiêu viên Thanh Tâm Đan, Hồi Hoàn Đan cùng một nửa tế bào não, Lý Thuần Quân đã thành công vẽ lại toà đại trận vô hình trước mắt mình. Việc hắn cần phải làm bây giờ chính là kích hoạt toà đại trận, đọc quy luật, sau đó bắt đầu suy diễn vị trí của mắt trận!
“Năm góc của đại trận sẽ là năm món kì vật của ngũ hệ... Aizz, cũng may là ta giàu, nếu không lại đứt gánh ở bước này” Lý Thuần Quân cầm chặt lấy trận đồ, uất ức muốn chửi ầm lên: “Vì con hàng này mà ta đã mất tận một tháng vắt óc nghiên cứu, cầu trời cho đừng sai sót chỗ nào đấy!”
Nếu có sai, Lý Thuần Quân sẽ khóc. Bởi vì hắn thật sự không tìm ra nổi chi tiết sai trong cái đống hổ lốn này đâu!
Ân, nếu tinh thần lực của hắn dồi dào hơn gấp đôi thì may ra...
Thôi bỏ chuyện ấy đi, nghĩ lại mà kinh!
Khẽ hít sâu một hơi, Lý Thuần Quân liền lấy ra năm món kỳ vật tượng trưng cho ngũ hành, mỗi món đều được sắp xếp cẩn thận ở một góc trong căn phòng dựa theo trận đồ được vẽ ra. Sau đó, hắn lại tiến về phía trung tâm của đại trận, một tay đập vỡ chiếc lô đỉnh đang nằm ở đó.
Chỉ trong tức khắc, năm món kỳ vật được Lý Thuần Quân bố trí vừa nãy đã lập tức bốc hơi thành tro bụi, và đại trận vô hình cũng dần dần hiển hiện bởi quỹ đạo vận chuyển của linh lực, đem ánh sáng thần thánh, uy nghiêm của nó xua tan bầu không khí lạnh lẽo đã bủa vây căn mật thất từ đầu đến giờ.
Keng~
Từ mỗi góc của đại trận, những sợi dây xích khác màu nhau đã bắt đầu được ngưng tụ. Không ai hiểu rõ công dụng thật sự của chúng là gì, tuy nhiên... Lý Thuần Quân biết rõ sẽ chẳng có gì tốt lành nếu hắn cứ tiếp tục ở lại.
Cả kinh, hắn vội vàng chạy thẳng ra bên ngoài, đồng thời trong lòng khiếp sợ không thôi: “Ta ngất! Thật sự là Ngũ Hành Phong Tuyệt Trận đã thất truyền kia sao?”