Sau khi ăn xong bữa tối, Chiêu Dương công chúa lại lần nữa lăn ra nằm ngủ. Nhưng đến nửa đêm thì nàng đã bất ngờ tỉnh dậy, nhẹ nhàng yêu cầu đổi ca trực đêm với Lý Thuần Quân.
Vì để tránh việc bị phục kích trong lúc đang ngủ, Lý Thuần Quân đã lựa chọn thức đêm để canh gác. Nhưng Chiêu Dương công chúa biết rõ hắn đã đủ mệt mỏi rồi, mà nàng cũng đã ngủ đủ giấc, thế nên hắn không cần thiết phải thức khuya vì nàng nữa.
“Ta hiện tại đã không cần phải ngủ thêm nữa, ngược lại là ngươi... Ngươi mới là người cần phải nghỉ ngơi” Chiêu Dương công chúa ôn nhu nói.
Lý Thuần Quân yên lặng nhìn nàng, mí mắt cũng trĩu nặng lên đôi chút. Hắn không dối lòng mình vì sự thật là hắn đang rất mệt, và vẻ mặt uể oải của hắn đã thể hiện rõ điều đó.
“Thế thì ta liền không khách khí”
Nếu hắn gục ngã giữa chừng thì chắc chắn hắn sẽ trở thành một gánh nặng. Vậy nên, hắn nghĩ mình cũng nên hồi sức lại một chút, kẻo gây thêm phiền phức cho nàng.
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân liền tựa lưng vào gốc cây mà ngủ, để Thái Chiêu Dương thay mình trực đêm.
Yên lặng ngồi bên cạnh đống lửa, Thái Chiêu Dương mỉm cười nhìn hắn, trong đầu dần hiện lại một ý nghĩ to gan. Nàng lén lút tiến sát lại gần hắn, giúp hắn cúi người rồi cuối cùng là ngã xuống, chầm chậm gối đầu lên cặp đùi nhỏ của mình.
Vì thân thể nhỏ nhắn nên đùi của nàng cũng không quá mềm mại, không quá phì mỹ, nhưng ít nhất thì còn tốt hơn việc để hắn tựa đầu vào gốc cây cứng ngắc.
Bù lại, mùi hương êm dịu trên cơ thể nàng lại tựa như một liều thuốc an thần, giúp Lý Thuần Quân an giấc mà không còn một chút bản năng phòng bị nào.
Đợi khi Lý Thuần Quân đã hoàn toàn say giấc, Thái Chiêu Dương mới có cơ hội để lộ ra cỗ khí chất thục nữ của mình. Đây mới chính là con người thật của nàng chứ hoàn toàn không phải Chiêu Dương công chúa siêu nghịch ngợm cùng khả ái kia.
Nàng trước kia đã từng như vậy. Nhưng từ sau khi trải qua mộng cảnh, tâm tính của nàng đã dần thay đổi, bất giác trở nên thành thục hơn rất rất nhiều.
Chỉ là, vì không muốn Lý Thuần Quân cảm thấy tự trách nên nàng mới cố gắng diễn kịch, tỏ ra mình vẫn là một cô công chúa đỏng đảnh, có hơi bướng bỉnh cùng trẻ con... Nhưng kể cả vậy, có đôi khi nàng vẫn vô tình để lộ ra bộ mặt ôn nhu dịu dàng của mình.
Ban đầu thì hắn còn rất ngạc nhiên, nhưng sau khi tiếp xúc thời gian dài, hắn đã dần không còn quá để ý đến những cử chỉ dịu dàng đến kì lạ của nàng.
Rất rõ ràng, sự dịu dàng này hoàn toàn trái ngược với tuổi tác cùng ngoại hình của nàng. Nàng biết rõ Lý Thuần Quân sẽ khó mà chấp nhận con người thật của nàng ngay được, vậy nên nàng sẽ cố gắng đợi mình lớn thêm một chút nữa đã.
Còn hiện tại thì... Nàng chỉ có thể lén lút làm những chuyện này thôi.
Do dự một thoáng, Thái Chiêu Dương vẫn là không kìm chế được bản thân mình. Nàng chậm rãi cúi thấp người, hai mắt nhắm chặt, bờ môi nhỏ nhắn có hơi nhô ra, rồi cuối cùng, nàng đã chạm môi Lý Thuần Quân từ lúc nào không hay.
Việc chạm môi với Lý Thuần Quân đã khiến nàng không nhịn được giật nảy mình. Nàng tức tốc thu môi trở về, mặt nhỏ đỏ bừng, tim đập thình thịch, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Đợi sau khi cảm xúc ổn định được một chút, nàng mới nhoẻn miệng cười, một mặt vừa lòng thoả ý.
Tại sâu trong tâm thức Lý Thuần Quân, Nữ Thiên Đạo đã chứng kiến toàn bộ một màn này. Trong khi Chiêu Dương công chúa cho rằng sẽ không có người thứ hai biết được chuyện này thì bản thân Nữ Thiên Đạo đã biết hết tất cả.
“Cái thằng ngốc này, không biết khi nào mới thông minh lên nổi” Nàng dùng sức giày vò trán của mình, vẻ mặt khổ sở không sao nói hết: “Hắn căn bản không biết mình đào hoa như thế nào, cũng không biết cách phòng bị trước nữ nhân... Trời ạ, tức chết ta mất...”
Liên tục bị nữ nhân chiếm tiện nghi, Nữ Thiên Đạo nhìn mà thấy cay con mắt.
“Trở về đánh thức Mộ Khuynh Tiên đi, giờ cũng là lúc nàng ta nên tỉnh dậy, theo dõi sinh tử của tên ngốc này rồi” Nữ Thiên Đạo lẩm bẩm: “Vận mệnh của hắn có nhiều biến số, tuyệt đối không được xảy ra thêm vấn đề... Nếu không thì ngay cả ta cũng khó mà bảo hộ hắn được”
Chính vì thế, tính mạng của Lý Thuần Quân đành trông cậy vào Mộ Khuynh Tiên. Nữ Thiên Đạo nghĩ rằng nàng ta sẽ không nhẫn tâm đến mức trơ mắt ra nhìn hắn chết đi...
Ân.
Nếu là Mộ Khuynh Tiên thì rất có thể nàng ta sẽ thật sự làm vậy đấy...
Khụ, sai! Nàng ta đã thay đổi! Đã thay đổi rồi! Nhất định là nàng ta sẽ không lạnh lùng như thế nữa đâu!
Coi như là Nữ Thiên Đạo cũng phải sợ cái tính Yandere của Mộ Khuynh Tiên.
Nữ Thiên Đạo biết rõ nếu như bản thân không thể độc chiếm Lý Thuần Quân, Mộ Khuynh Tiên rất có thể sẽ tự tay giết chết hắn... Và sau đó, nàng ta sẽ bắt đầu làm lại mọi thứ ở kiếp sau.
Một kiếp mà Lý Thuần Quân chỉ có Mộ Khuynh Tiên độc hữu...
Tóm lại là, bản thân Nữ Thiên Đạo cũng không muốn Lý Thuần Quân dây vào quá nhiều nữ nhân! Nhưng quan trọng nhất là hiện tại sinh tử của hắn đang khó liệu, nàng không thể bỏ mặc không quản!
Nghĩ như vậy, Nữ Thiên Đạo liền âm thầm rời khỏi mi tâm Lý Thuần Quân, vượt qua tầm mắt của Chiêu Dương công chúa rồi vô thanh vô tức biến mất khỏi mảnh tiểu thiên địa này, tìm về trạch viện của Lý Thuần Quân.
Lần này rời đi, mục đích của nàng chỉ đơn giản như vậy thôi!
Chỉ như vậy!
...
...
“Hửm? Hình như vừa có con ruồi bay qua thì phải?”
Thái Chiêu Dương nhìn ra xung quanh, vẻ mặt cổ quái: “Chắc là ảo giác rồi đi”
Phải thật khó khăn nàng mới chiếm được một chút tiện nghi của hắn, đừng dại mà làm phiền đến hương vị của nàng.
“Thật muốn cứ như thế này mãi nha...”
Thái Chiêu Dương ngắm nhìn Lý Thuần Quân một thêm chút rồi thở dài. Chẳng biết vì lí do gì, nhưng lúc này nàng đã bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình.
Nhỡ may hắn thật sự không qua khỏi... Vậy thì nàng sau đó sẽ ra sao?
Chỉ vừa nghĩ đến một tương lai không có bóng hắn, nàng lập tức cảm thấy sợ hãi, không muốn nghĩ nữa.
Tích cực hơn, nếu như hắn có thể bình an sống tiếp... Vậy thì nàng sẽ công lược hắn như thế nào đây?
Nàng nhớ hắn từng nói là mình đã có gia đình, mà chính bản thân nàng cũng cảm thấy việc mình đột nhiên xen vào gia đình của người khác tựa hồ không được hay ho cho lắm.
Nhưng thôi không sao... Nữ nhân có thể lập hậu cung thì nam nhân cũng có thể tam thê tứ thiếp. Đây đã là thường thức rồi, nên nàng cũng không cần phải băn khoăn nhiều làm gì.
Nàng không tham lam đến mức muốn chiếm trọn trái tim của hắn, nhưng mà... Nàng thật sự hi vọng bản thân sẽ là người cuối cùng tiếp cận hắn.
Có lẽ... Nàng nên dạy cho hắn cách để đối phó với nữ nhân, kẻo sau này hắn lại bị người khác ép hôn giống như cái cách mà nàng đã làm với hắn vậy...
“...”
Nghĩ tới đây, Thái Chiêu Dương không nhịn được cười khổ.
Nàng cảm thấy mình đang trở nên rất phản diện, hệt như những kẻ thứ ba trong những bộ tiểu thuyết ngôn tình mà nàng thường đọc, thành ra trong lòng nàng nhất thời có hơi áy náy.
“Tên này trông cũng không giống kiểu người sẽ lập một hậu cung đồ sộ... Hoặc là ngay từ đầu hắn đã không muốn làm vậy, chẳng qua chỉ là bị ép phải làm mà thôi”
Thái Chiêu Dương mất tự nhiên cười ha ha vài tiếng, sau đó quyết định sẽ không xoáy sâu vào vấn đề này nữa.
...
...
Sáng hôm sau.
Do đã rất mệt mỏi nên Lý Thuần Quân ngủ rất thơm, đến tận bây giờ vẫn chưa chịu tỉnh dậy. Còn Thái Chiêu Dương sau khi chăm sóc hắn cả đêm cũng đã bắt đầu cảm thấy tê đùi cùng... Đói bụng.
Kì quái, tại sao dạo này nàng lại tiêu hoá tốt đến như vậy?
Không chỉ Lý Thuần Quân mà ngay cả chính bản thân nàng cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
Nàng rất muốn gọi Lý Thuần Quân dậy nấu cơm cho nàng... Nhưng thôi được rồi, hắn đã đủ vất vả rồi, nàng nghĩ mình nên để hắn nghỉ ngơi thêm một lát.
Nghĩ như vậy, Thái Chiêu Dương liền lấy một ít y phục ra làm một chiếc gối cho Lý Thuần Quân gối đầu. Còn bản thân nàng thì mau chóng chạy ra khu vực lân cận, tìm kiếm một chút đồ vật có thể ăn được.
Không lâu sau, nàng đã trở về với 'một ít' thức ăn trên tay. Nàng đã chủ động săn thêm một con lợn rừng, cũng thuận tay tìm ra được vài loại nguyên liệu nấu ăn thường thấy.
Thò tay vào bên trong túi trữ vật của Lý Thuần Quân, nàng đã lén lút lấy ra các loại dụng cụ nấu ăn. Nàng đã thầm quyết định lần này mình sẽ không dựa dẫm vào hắn nữa, mà sẽ thử tự lực cánh sinh một lần cho biết.
Trước kia nàng đã từng quan sát hắn nấu ăn rất nhiều lần, thành thử ra nàng cũng biết sơ sơ về trù nghệ. Thế nên, nàng khá tự tin là mình sẽ làm ra được một bữa ăn không đến nỗi tệ.
“Bắt tay vào làm thôi!”
Lấy ra con dao nhọn, Thái Chiêu Dương bắt đầu học theo những gì Lý Thuần Quân từng làm. Từ xẻ thịt, róc da, đến vo gạo, thái rau, nêm nếm gia vị, tất cả đều vô cùng hoàn hảo, không một động tác thừa...
Ấy là cho đến khi nàng cho mọi thứ vào trong nồi.
Mùi hương kì dị truyền tới sống mũi làm cho Lý Thuần Quân phải giật mình tỉnh giấc. Cảnh tượng Thái Chiêu Dương đang nấu ăn ngay lập tức đập vào mắt khiến hắn lông tơ dựng đứng hết cả lên: “...”
Cái gì thế này?
Phù thủy đang luyện thuốc độc?
Nhìn vào nồi lẩu thập cẩm màu xanh lục đang bốc mùi, Lý Thuần Quân không nhịn được tự hỏi.
Thứ này có được tính là lẩu không?
Tuyệt đối không! Đó là một sự sỉ nhục đối với toàn bộ nồi lẩu trên thế giới!
Thấy Lý Thuần Quân đã tỉnh dậy và đang nhìn mình với bộ mặt xám như tro tàn, Thái Chiêu Dương cũng liếc mắt nhìn lại hắn, một mặt ngốc manh cười hì hì.
Đây là ngây thơ vô số tội trong truyền thuyết sao?
Lý Thuần Quân: “..., Ta không nhớ mình đã đắc tội gì ngươi, thế thì cớ sao ngươi lại nấu thuốc đầu độc ta?”
Ta mà không tỉnh lại kịp thì khác gì toi mạng bởi chính khí độc do ngươi tạo ra?
“Ta không biết nha!” Thái Chiêu Dương bĩu môi, một mặt vô tội nói: “Rõ ràng những thứ ta mang về đều không có độc, thế thì tại sao khi cho vào nồi, chúng lại trở thành như thế này cơ chứ?”
Thái Chiêu Dương thực sự không hiểu.
Lý Thuần Quân chăm chú nhìn nàng, trong đầu bất giác nhớ tới một đoạn kí ức không mấy tốt đẹp trước kia.
“Ngươi làm công chúa thật sự là đang lãng phí tài năng”
Hắn nhớ mình đã từng nói với ai đó một câu tương tự như vậy.
Cái thiên phú chết chóc này, lẽ nào... Nha đầu Thái Chiêu Dương này thật sự có liên hệ gì đó với Thái Linh Nhi? Hoặc là nói sau khi nhập mộng xong, nàng liền đã lây ma bệnh của Thái Linh Nhi rồi?
Tóm lại là...
“Đánh chết ta cũng không ăn thứ này, ta nói thật” Lý Thuần Quân lạnh lùng nói.
Đây căn bản không phải thứ dành cho người ăn!
Thái Chiêu Dương bị đả kích, mặt mũi buồn thiu.