Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Bệnh viện nhân dân số một đã chết liên tiếp bốn người, ngoài bệnh viện tin tức trái chiều bay đầy trời, trong bệnh viện lòng người bàng hoàng.
Gần như không ai dám trực đêm.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, phía bệnh viện chỉ có thể gọi lão bảo vệ đã về hưu của bệnh viện tới hỗ trợ, cùng với cam kết về khoản tiền lương kếch xù cho công việc làm bảo vệ ngoài giờ này.
Nhân viên y tế được bệnh viện dùng biện pháp thăng chức tăng lương, cần câu cơm… làm lý do khiến bọn họ thay phiên trực ban cho tầng lớp cấp cao của bệnh viện.
“Tiểu Vương à, cậu đi tuần tra tầng ba, những người khác tự chịu trách nhiệm với tầng lầu của mình, có chuyện gì có thể liên lạc qua bộ đàm.”
Lão bảo vệ phân phối nhân viên an ninh.
Vương Bình gật đầu, cùng Sở Lỵ Lỵ đi về phía tầng ba.
Sở Lỵ Lỵ và Vương Bình vừa rời đi, những bảo vệ khác lập tức khóc thút thít.
“Đầu năm nay làm bảo vệ còn có người đẹp theo cùng, còn là người đẹp cảnh sát, thật khiến người ta ước ao đố kị.”
“Đừng hâm mộ, người ta không chỉ là bảo vệ, tôi nghe nói người ta còn là hải quy từ Mỹ về đấy.”
“Cái gì? Hải quy từ Mỹ về? Lại đi làm bảo vệ? Đó là không có khả năng!”
“Hiện tại cánh cửa làm bảo vệ lại cao như vậy sao? Người ta thường nói muốn làm nhân viên giao đồ ăn nhanh, không chỉ biết giao hàng, còn phải giỏi giao tiếp giỏi ca hát, tinh thông mọi thứ. Hiện tại cuối cùng cũng tới phiên bảo vệ sao?”
...
Tầng ba, hành lang phòng bệnh, Vương Bình liếc nhìn thời gian trên di động.
Tám giờ năm mươi lăm phút tối, còn kém năm phút nữa là đến thời gian tắt đèn.
Vương Bình kiểm tra bệnh nhân trong mỗi phòng bệnh, ghi chép lại.
“Sở Lỵ Lỵ, không phải tôi kêu cô đừng điều tra nữa sao? Vì sao cô còn theo tới? Tôi phải nói trước, nếu cô muốn theo đuổi tôi thì cứ việc nói thẳng, tôi có thể suy nghĩ một chút về sự theo đuổi của cô.”
“Vương Bát Bình(1) anh đi chết đi! Ai theo đuổi anh? Tôi chỉ lo lắng an nguy của bệnh nhân thôi. Bệnh viện có nhiều bệnh nhân như vậy, vạn nhất lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì chắc chắn sẽ tạo thành thương vong lớn lao.”
(1) Vương Bát: con rùa, ý là đang chửi Vương Bình.
“Vậy cô phải theo sát tôi, đừng chạy lung tung, ngoài ra cô phải luôn mang bùa hộ mệnh tôi đã bán cho cô bên người, quỷ dám gần kề cô, cô cứ lấy bùa hộ mệnh ra.”
Sở Lỵ Lỵ nặng nề gật đầu, cầm bùa hộ mệnh.
Sau năm phút...
Một tiếng tách, công tắc nguồn điện nặng nề kéo xuống, đã đến giờ bệnh viện tắt đèn.
Vương Bình cầm đèn pin tuần tra tầng ba, tầng này đúng lúc là tầng trệt nơi Trương Dao nằm, cũng tiện giám thị cô ta.
...
Bệnh viện nhân dân số một, buổi tối 11 giờ.
Buổi tối ở bệnh viện an tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân thanh thúy và tiếng giày da giẫm trên mặt đất, khoan thai quanh quẩn trong hành lang.
Hành lang phòng bệnh mờ tối, chỉ có ánh sáng từ đèn pin tạo thành một đường sáng nhỏ.
Chung quanh u tối vô cùng, phảng phất như toàn bộ ánh sáng đều đã bị bóng tối cắn nuốt.
Nghe tiếng bước chân, nhìn khu vực do ánh sáng đèn pin soi sáng ra chậm rãi di động.
Dường như chỉ một giây sau ngay khu vực được soi sáng sẽ xuất hiện một đôi chân...
Càng tối, hành lang càng thêm an tĩnh, các bệnh nhân dần dần ngủ đi, chỉ còn lại hai người Vương Bình và Sở Lỵ Lỵ còn đang hoạt động.
Sở Lỵ Lỵ theo sát bên cạnh Vương Bình, cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian.
Thời gian vừa chuyển sang con số 11 giờ 30 phút.
Hành lang vốn yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy rõ, đột nhiên sự yên lặng bị phá vỡ.
Không phải Sở Lỵ Lỵ phát ra, cũng không phải Vương Bình tạo thành.
Cốc, cốc cốc...
Đó là từng tiếng gõ cửa truyền tới từ ngay phía trước Vương Bình và Sở Lỵ Lỵ, truyền từ nơi cuối hành lang giống như vực sâu của hắc ám.
Ngay thời khắc đó, trong một căn phòng khác ở tầng ba, Trương Dao nằm trong phòng.
Trương Dao đang lẳng lặng nằm trên giường bệnh, nhìn như đã ngủ, nhưng bỗng nhiên cô ta mở bừng hai mắt ra. Cô ta xoay cổ, nhìn chằm chằm phía ngoài cửa phòng bệnh.
Hai tròng mắt của cô ta có lệ mang chợt lóe, nhưng lại tiêu tán rất nhanh.
Cuối cùng cô ta nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Bên kia.
“Ai đang gõ cửa vậy?” Sở Lỵ Lỵ nhẹ giọng hỏi.
Giọng nói quanh quẩn trong hành lang, không người đáp lại.
Chỉ có tiếng gõ cửa cốc cốc tựa như đáp lại lời Sở Lỵ Lỵ.
Tiếng gõ cửa thỉnh thoảng nặng nề, thỉnh thoảng thanh thúy, biến hoá kỳ lạ không gì sánh được.
Nương theo Vương Bình và Sở Lỵ Lỵ càng ngày càng gần nơi cuối hành lang, tiếng gõ cửa càng thêm trầm trọng.
Cốc, cốc cốc...
Không bao lâu sau, hai người đã tới phòng bệnh nơi phát ra tiếng gõ cửa. Phòng bệnh này nằm ở cuối hành lang, là phòng bệnh gần cầu thang thoát hiểm nhất.
Cửa phòng bệnh không có gì lạ, không khác gì so với cửa những phòng bệnh khác.
Điều duy nhất khiến Sở Lỵ Lỵ và Vương Bình để ý, ngoại trừ tiếng gõ cửa bên trong, trên cửa còn có treo một mắt mèo.
“Mắt mèo?” Sở Lỵ Lỵ sinh lòng hoang mang, sắc mặt cổ quái.
Một phòng bệnh đang yên đang lành, tự dưng lắp một mắt mèo ở đây làm gì?
Mắt mèo là thứ vốn không nên xuất hiện ở phòng bệnh, không ngờ tối nay nó lại xuất hiện ngay trên cửa phòng bệnh.
Hơn nữa, dường như mắt mèo này còn được lắp ngược.
Cảnh tượng quỷ dị cùng với tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc, cốc cốc...
Tiếng gõ cửa mang theo ma tính khác thường, phảng phất như đang thúc giục mọi người nhìn về phía mắt mèo, từ đó thấy rõ tất cả bên trong phòng.
“Vương Bình.”
Sở Lỵ Lỵ muốn đi lên nhìn mắt mèo, thế nhưng Vương Bình đã bước lên trước một bước.
Trong nháy mắt, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cốc, cốc cốc...
Nghe tiếng gõ cửa, đáy lòng Sở Lỵ Lỵ đang nắm bùa hộ mệnh đột nhiên hiện lên cảm giác bất an nồng đậm, cô ấy muốn lên tiếng ngăn cản Vương Bình.
Đúng lúc này, Vương Bình dừng bước, không nhìn mắt mèo kia mà đưa tay gõ gõ cửa phòng bệnh ngay khi tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc cốc, cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa có tiết tấu, mỗi lần nó đều gõ một cái, sau đó là hai cái.
Vương Bình lại gõ hai cái, sau đó lại gõ ba cái, mỗi lần đều gõ nhiều hơn đối phương một tiếng.
Sở Lỵ Lỵ có thể cảm giác được, ngay trong nháy mắt khi Vương Bình gõ cửa.
Tiếng gõ cửa có quy luật trong phòng bệnh dừng lại.
Dường như “người” đang gõ cửa trong phòng bệnh bị hành động của Vương Bình làm sửng sốt một chút.
Sau đó lại truyền ra tiếng gõ cửa cốc, cốc cốc.
Keng! Quỷ gõ cửa bối rối, thuộc tính +1.
Không do dự, Vương Bình lại gõ cửa ngay phía sau.
Cốc cốc, cốc cốc cốc...
Thời gian kế tiếp, sắc mặt Sở Lỵ Lỵ từ khẩn trương biến thành cổ quái, sau đó biến thành cạn lời.
Không biết Vương Bình phấn khởi hơn “người” gõ cửa bên trong phòng.
Hay vẫn là “người” gõ cửa bên trong phòng phấn khởi hơn Vương Bình.
Một người một “người” ở hai phía khác nhau, không ngừng gõ rồi lại gõ.
Cốc, cốc cốc...
Cốc cốc, cốc cốc cốc...
Cốc, cốc cốc...
Cốc cốc, cốc cốc cốc...
Có lẽ là vì mỗi lần Vương Bình nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức gõ cửa theo.
Dẫn đến tiếng gõ cửa vốn có quy luật bên trong phòng từ từ chậm lại, biến thành mỗi lần Vương Bình gõ cửa xong nó cũng theo sát mà gõ cửa.
Hai người phảng phất như đang so xem tốc độ tay của người nào nhanh hơn, đang so xem phản ứng của người nào nhanh hơn.
Tiếng gõ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp rút.
Cốc, cốc cốc... cốc cốc, cốc cốc cốc...
Mặt mũi Sở Lỵ Lỵ tràn đầy vẻ cạn lời.
Hắn đang làm gì vậy?
Tiếng gõ cửa quỷ dị đâu?
Hiện tại đã sắp biến thành gõ vì thú vui rồi.
Người khác không biết, còn cho rằng hai người các người đang coi cửa là trống để gõ.
Cùng lúc đó, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên không ngừng.
Keng! Quỷ gõ cửa cảm thấy bản thân bị vũ nhục, rất tức giận, thuộc tính +1.
Keng! Quỷ gõ cửa so tài, đang căm tức, thuộc tính +1.
Keng! Lửa giận của quỷ gõ cửa bùng lên, thuộc tính +1.
Keng! Trong lòng quỷ gõ cửa điên cuồng mắng gõ cmm, thuộc tính +1.
...