Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Ba nhân loại ăn mặc như thợ săn cẩn thận lần mò qua, bọn họ nắm chặt vũ khí trong tay, quan sát xung quanh.
Một người đàn ông mặc quần áo màu xám trong đó nhíu chặt mày: “Tựa hồ thú biến dị đã chạy, ta đoán có lẽ nó phát hiện chúng ta.”
“Vậy chúng ta mau chóng đuổi theo, có lẽ nó còn chưa chạy được xa.” Một người khác nói.
Người đàn ông áo xám chú ý tới thân cây bị đốt nửa kia, phân tích nói: “Vậy phân công nhau đuổi theo, đuổi tới thì lập tức phát đạn tín hiệu.”
Hai người còn lại vội vàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, vì mau chóng đuổi bắt được thú biến dị, ba người cũng không nhiều lời lắm miệng lãng phí thời gian, lập tức chia ra đuổi theo, cũng không chú ý tới sau tảng đá lớn ở đây.
Quý Vô Tuthở phào nhẹ nhõm một hơi, theo bản năng liếc nhìn báo đen.
Con ngươi dựng đứng của báo đen mang theo lạnh lẽo, nhưng lại không có điên cuồng.
Từ sau khi biến dị, nó không còn là con báo đen chỉ biết ngây ngốc báo thù, không đánh giá lợi hại của nguy hiểm.
Báo đen lắc lắc cái đuôi, thấp giọng gầm gừ.
“Rống ——” đồ xấu xí, chúng ta đi thôi.
Quý Vô Tu sửng sốt, không nói gì thêm, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ngày tháng trôi qua, Quý Vô Tu rất nhanh liền quên mất sự kiện này, tận đến ngày hôm nay khi báo đen ra ngoài săn thú, nhưng tới buổi chiều vẫn chưa trở về.
Quý Vô Tu đứng ngồi không yên, cứ cảm thấy có chút không thích hợp.
Đột nhiên, cửa hốc cây chui vào một cái Hắc Mao Cầu, lông trên người tựa hồ bị đốt trọi, phát ra tiếng kêu thế lương.
“Kỉ kỉ!” Quái vật đen đã xảy ra chuyện!
Quý Vô Tu hoảng hốt, vội vàng túm Hắc Mao Cầu lại hỏi chuyện.
Hắc Mao Cầu khẩn trương không ngừng lăn lộn, dăm ba câu cuối cùng đem sự tình biểu đạt rõ ràng.
Thì ra hôm nay báo đen đi ra ngoài săn thú, chuẩn bị bắt một con thỏ mang về, Hắc Mao Cầu tự nhiên cũng đi theo.
Ai biết được nửa đường, chúng nó liền gặp ba nhân loại, vũ khí trên tay nhân loại biết phun lửa, bắt được báo đen, còn Hắc Mao Cầu thì có thân thể nhỏ xinh, cùng với thiên phú đều đặt ở chạy trốn, lúc này mới vội vàng chạy về báo tin.
Đầu óc Quý Vô Tu trống rỗng, bỗng nhiên nhớ tới ba người gặp phải mấy hôm trước.
Như vậy phiền toái rồi.
Quý Vô Tu vội vàng nói Hắc Mao Cầu dẫn đường cho minh, xuyên qua rừng cây, đi tới một đoạn đường.
“Kỉ kỉ!” Hắc Mao Cầu nhảy nhót vài cái, ý bảo cách đó không xa chính là mục đích.
Quý Vô Tu cho Hắc Mao Cầu trốn ở chỗ này đừng cử động, còn y thì lặng lẽ đi qua, phán đoán tình hình của địch.
Các đó không xa, da lông mượt mà bóng loáng của báo đen bị đốt cháy hơn nửa, thoạt nhìn có vẻ không bị thương quá nghiêm trọng, vẫn đang tràn đầy sức lực mà gào rống.
Quý Vô Tu thả lỏng đồng thời cũng nhịn không được kinh ngạc.
Ba người kia vây quanh báo đen, trong tay không ngừng ném lửa lên người báo đen.
Mặc dù là dị thú thức tỉnh dị năng, nhưng bản năng vẫn sợ lửa như cũ.
Báo đen không dám cứng rắn phản kháng, chỉ có thể dựa vào thân thể nhanh nhẹn liều mạng tránh né, thường thường dùng dị năng tia chớp công kích lại nhân loại.
Nhưng đáng tiếc nhân loại đã sớm phòng bị, nhanh chóng dùng di năng cản lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, ba người một báo giằng co tại chỗ, ai cũng không làm gì được ai.
Quý Vô Tu thấy thế, trong lòng nôn nóng, khó xử.
Y đánh giá sức chiến đấu của ba người này, cứ cảm thấy bản thân không cứng rắn đối phó với ba người này.
Thấy công kích của mình liên tục thất bại, báo đen càng thêm phẫn nộ gầm gừ, móng vuốt thường thường tiến hành đánh lén, hận không thế cắn xé nát nhân loại.
Mấy chiêu qua đi, vẫn rơi vào cục diện bế tắc, mà cái đuôi báo đen lại không cẩn thận bị đốt cháy một mảng.
Báo đen càng thêm phẫn nộ gào rống: “Grào!”
—— Nhân loại đáng chết, lông của ta —— ngao ngao!
Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, thiếu chút nữa ho khan ra tiếng.
Báo đen càng trở nên phẫn nộ hơn, dị năng của nó càng lúc càng mãnh liệt, rất nhanh, trên người ba người kia cũng dần dần xuất hiện một vài vết thương.
Hai mắt Quý Vô Tu sáng ngời, nhanh chóng sử dùng [Sóng âm quá mạnh không lắc lư sẽ bị ngã.]
Ngay lập tức, ba người lập tức đầu váng mắt hoa, thế giới trước mắt quay cuồng, bọn họ che đầu đầy mặt thống khổ, chật vật ngã xuống đất.
Qua vài giây, cuối cùng ba người không chống lại được loại cảm giác này, trực tiếp điên cuồng nôn mửa.
Quý Vô Tu lúc này mới bước ra, vẫy vẫy tay với báo đen.
Báo đen chạy tới, nhanh chóng lắc lắc đuôi, khẩn trương quát: “Ngao!”
—— Đồ xấu xí, chúng ta chạy mau!
Khi Quý Vô Tu đang định gật đầu, hệ thống hồi lâu không nói chuyện đột nhiên nhắc nhở nói: [Tinh! Kiến nghị ký chủ ở lại, dùng sắc đẹp của ngài nỗ lực kiếm lấy tích phân.]
Quý Vô Tu sửng sốt, nhìn chằm chằm ba người kia, không khỏi có chút động lòng.
[Tinh! Nếu xuất hiện nguy hiểm, ngài cũng có thể sử dụng kỹ năng thoát thân.]
Quý Vô Tu chỉ chần chừ một giây, liền quyết định làm theo lời hệ thống nói, ngay sau đó y vội vàng kéo báo đen rời đi, trốn vào chỗ tối, sau đó dặn báo đen tạm thời rời đi, trốn đi đừng xuất hiện.
Báo đen nhìn chằm chằm Quý Vô Tu, ngao ngao kêu lên.
—— Vậy còn ngươi, đồ xấu xí.
Quý Vô Tu sờ sờ đầu báo đen, kêu ô ô vài tiếng.
——Ta phải ở lại chỗ này.
Con báo bỗng chốc trừng lớn mắt, rống lên với Quý Vô Tu: “Ngao ngao ngao!”
——Đồ xấu xí ngươi điên rồi sao?
Quý Vô Tu trong lòng thực cảm động, nhưng y không thể thật sự đi, dù sao thật khó khăn mới đụng phải con người, phải nắm chặt cơ hội kiếm lấy tích phân mới được.
Báo đen không rõ chân tướng liều mạng lắc đầu.
Đồ xấu xí xấu như vậy, ở lại nơi này sẽ chết.
Quý Vô Tu mở lớn hai mắt, một cái tát về phía đầu báo đen, quát: “Ngao ngao!”
—— Ngươi phải nghe lời ta nói, hiểu chưa, nếu không về sau không có thỏ nướng ăn!
Báo đen ủy khuất rụt rụt đầu, hữu khí vô lực gầm gừ: “Ngao ——”
Quý Vô Tu lúc này mới vừa lòng gật đầu, vỗ vỗ đầu báo đen, kêu lên: “A ô, ô?”
—— Về sau ngoan ngoãn nghe lão đại nói, biết chưa?
Báo đen nghiêng đầu, vẻ mặt mờ mịt: “Ngao?”
—— Lão đại là cái gì, ăn ngon không?
Quý Vô Tu lại lần nữa chụp qua một cái tát, quát: “A ô! Ô?”
——Ăn cái rắm, lão đại chính là về sau ngươi phải nghe ta, ăn của ta, làm một đàn em nghe lời, biết chưa?
Báo đen tiêu hóa xong mấy lời này, lắc lắc cái đuôi, điểm chú ý lại ở chỗ khác.
“Ngao ngao ngao —— ngao?”
—— Chỉ cần nghe lời, sẽ có thịt ăn sao?
Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, dưới ánh mắt cực kỳ chờ mong của báo đen, kiên định nói: “Ừ!”
Báo đen lập tức vừa lòng chạy lấy người, đi được vài bước lại như nhớ ra điều gì, quay đầu ngao một tiếng.
ở báo đen phá lệ chờ mong ánh mắt hạ, kiên định nói: “Ân!”
——Lão đại, ta đi đây!
Quý Vô Tu vẫy vẫy trảo, vẻ mặt đau bi.
******
Lúc này bên kia.
Năm giây kỹ năng đã sớm qua đi, cuối cùng ba người kia cũng hồi phục lại, nhưng trên mặt tràn đầy sợ hãi và cảnh giác, không ngừng cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có bất luận điều gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Chuyện gì vậy?” Người đàn ông áo xám mạnh mẽ áp xuống hoảng sợ trong lòng, lòng còn sợ hãi nói.
Chỉ nghĩ tới cảm giác choáng váng vừa rồi, y liền không nhịn được muốn nôn.
“Không tốt, con báo kia hình như chạy rồi.” Một người trong đóđột nhiên cả kinh nói.
Ba người vội vàng bò dậy, không lựa chọn tìm kiếm, bởi vì lại sợ gặp phải cảm giác như vậy.
“Nói không chừng là con báo kia làm!” Một người trong đó đột nhiên suy đoán nói.
Hai người còn lại cũng cảm thấy có lý.
Tìm được đầu sỏ gây tội, sợ hãi trong lòng ba người cũng lập tức biến mất hơn nửa.
“Đáng chết, nhất định phải bắt lấy nó.” Người đàn ông áo xám vẻ mặt tàn nhẫn nói.
Quý Vô Tu nghe được lời này, có chút may mắn đã cho báo đen rời đi.
[Tinh! Ký chú xin đừng sơ ý! Ta xem trọng ngài!]
Quý Vô Tu lấy lại tinh thầngật gật đầu, hít sâu.
Kế tiếp y nhất định phải biểu hiện thật tốt, nỗ lực kiếm lấy điểm bán manh.
******
Ba người đơn giản thương lượng trong chốc lát, quyết định mở rộng tìm kiếm ở khu vừng xung quanh, bắt đầu con báo đáng chết kia.
Mà lúc này......trong lùm cây cao cao tựa hồ truyền tới hồi loạt xoạt, giống như có sinh vật gì đó ở bên trong.
Ba người lập tức cảnh giác, thật cẩn thận bước lại gần, sau đó chuẩn bị sẵn sàng công kích.
Nhưng khi bọn hắn lột lùm cây ra, vẻ mặt lập tức ngẩn ngơ.
Cục bông này mẹ nó là thứ gì vậy?!!
Trong bụi cỏ, một sinh vật có màu lông đen trắng béo như quả bóng cũng hoảng sợ, đột nhiên ngẩng đầu.
Ba người lại lần nữa trừng lớn mắt: Thứ này cư nhiên có hình dáng kỳ quái như vậy.
Trên mặt sinh vật hai màu đen trắng troe hai vành mắt đen đen, thoạt nhìn rất khổ sở, vẻ mặt đầy tâm sự, toàn thân mỗi một chỗ đều viết rõ bốn chữ 'mũm mĩm dễ thương'.
Ba người vẻ mặt khiếp sợ: Đây rốt cục là sinh vật gì?!
Cục bông đen trắng yên lặng co tròn mình lại, vẻ mặt đầy ưu thương, đồng thời phát ra tiếng kêu mỏng manh.
“A ô ~”
Ba người nghe thấy tiếng kêu non nớt giống như làm nũng ấy, không khỏi run rẩy cả người, đầu óc trống rỗng.
[Tinh! Ngài đáng yêu hồn nhiên thiên thành, khiến trái tim ba nhân loại rung động, chấn động đến mức không nói ra lời, sinh ra ý nghĩ 'Trên đời này sao lại có sinh vật diện mạo kỳ quái, rồi lại đáng yêu đến như vậy', ngài đạt được +9 điểm bán manh.]