Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 399: Chương 399: Khúc mắc




Ngoài Bắc môn Dương Nam Phủ,

Trên quan đạo rộng rãi, một chiếc to lớn xe ngựa đang chậm rãi đi về. Nhìn người đánh xe bộ dáng hung hãn đặc trưng, chỉ cần có chút quen thuộc Linh Giang một dãy người sẽ biết kẻ này chính là Hùng Bá.

Trong xe vậy tự nhiên sẽ là Tống gia và Vân Hi chủ tớ, nhưng lúc này so với khi sáng tiến đến còn nhiều hơn một con dai hoi đỉa trâu gọi Nguyễn Thiên Hương.

Yêu nữ này chính là quyết tâm bám chặt lấy Tống Khuyết không buông, đuổi cũng không đi. Lấy lý do mình không còn nhà để về, trên người tài sản tại vừa nãy chiến đấu cũng bị thiêu rụi hết thảy, hơn nữa sợ người nào đó thất hứa nên giở trò ăn vạ, muốn đến Mai Trang kiếm trường kỳ cơm phiếu rồi.

Người không muốn mặt liền vô địch, nhất là cái loại liều mạng ôm bom cảm tử không ai dám động vào thế này thì càng khó nhằn rồi. Người thiện lành Tống đại quan nhân làm sao có thể là nàng đối thủ, cuối cùng bị buộc phải chứa chấp đứa con ghẻ này rồi.

Tất nhiên không thể là ăn không, đã đến nhà hắn, ăn hắn ở hắn thì tự nhiên phải làm việc. Dưới trướng Tống Khuyết bây giờ liền có một vị thực lực Nhất lưu, thiện về dùng độc lâm thời thủ hạ. Ít nhất cái này còn là một tin không tệ lắm trong cái ngày tồi tệ này.

Lúc này, trong xe bầu không khí vô cùng quỷ dị.

Đã được phục dụng qua thuốc giải Vân Hi hai người đều đã tỉnh lại. Nhưng từ nãy đến giờ Vân mỹ mi vẫn không nói câu nào, chỉ dùng hai mắt băng lãnh chằm chằm nhìn vào Nguyễn Thiên Hương.

Vị kia Thánh nữ tự nhiên cũng không phải dạng vừa, như nữ vương vậy kiêu ngạo ngẩng đầu khinh miệt liếc xuống hèn mọn điêu dân đang có ý đồ khiêu khích nàng vô thượng quyền uy.

“Là ngươi hạ độc hại chết phụ thân ta?” - Vân Hi giọng nói lạnh lùng không chứa bất cứ chút nào cảm xúc.

Chỉ từ trước đó mọi người kể lại nguyên nhân Vân Thiên Tường cái chết, cùng với hôm nay vừa vặn ở chỗ này gặp được người độc tu cao thủ ôm cây chờ thỏ muốn ám hại bọn họ mấy người. Thất khiếu linh lung nàng lập tức đoán ra trong đó chắc chắn có miêu nị, lúc này mới dùng ngữ điệu gần như khẳng định hỏi ra.

Đối diện nàng tiểu ớt cay nghe thế càng cố tình trêu ngươi cười xuỳ:

“Phụ thân ngươi lại là ai vậy, cô nãi nãi giết không biết bao nhiêu người, nhiều đến nỗi ta còn không đếm xuể, còn cần biết hắn họ hàng con cái là ai sao?

Nhưng nếu như ngươi hỏi là trong mộ viên mới chôn cái kia lão đầu vậy đúng rồi đấy. Rồi thì ngươi định làm sao?”

“Tiện nhân, ta xé nát miệng ngươi!”

Không đợi Vân Hi trả lời, thấy mình chủ nhân bị gây hấn, Thanh Trúc đã trước tiên như gà mái hộ con vậy táo bạo muốn xông lên trừng trị cái này ác tặc.

Nguyễn Thiên Hương là ai?

Quý vì Thánh nữ nàng trước giờ đâu có người nào dám chỉ mặt lăng mạ như vậy. Nghe tiểu nha hoàn kia dám mắng chửi mình tức thì phẫn nộ đùng đùng, hai mắt sát cơ dâng trào:

“Tiện tỳ muốn chết!”

“Đủ!” – Mắt thấy mấy nữ nhân này định thật sự trong xe đánh nhau, Tống Khuyết bực tức quát lớn.

Ít nhất thằng này lời nói còn có mấy phần chấn nhiếp như vậy, hai con nhóc kia bị quát lập tức không có thêm gì cử động khác lạ nữa. Theo Vân Hi đưa tay ra cản lại, Thanh Trúc cũng trung thực trở về chỗ ngồi, cùng nhà mình tiểu thư một chiến tuyến hung hăng trợn mắt nhìn đối phương.

“Còn dám trợn mắt nhìn ta, Có tin lão nương bây giờ móc mắt ngươi ra? Bằng các ngươi tư chất, đời này là đừng mong báo thù, chúng ta tu vi chênh lệch sẽ chỉ biết càng kéo càng xa.

Hừ, một đám côn trùng đáng thương, ngoài việc cam chịu phẫn nộ vậy cái gì cũng không làm được. Chỉ có thể quằn quại giương mắt lên....”

“Im mồm! Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm!”

Gặp Nguyễn Thiên Hương độc mồm cứ líu lo không dừng, Tống gia thật muốn một cái tát phiến qua cho nàng đem lưỡi nuốt vào họng. Trừng mắt đe dọa yêu nữ này sau, hắn mới quay sang Vân Hi giải thích.

Khi nãy nha đầu kia đã khai ra tất cả, hóa ra sau khi trốn khỏi Thập Vạn Đại Sơn, đến nơi này không có tiền tiêu Nguyễn Thánh nữ đã phải tìm đến một cái sát thủ tổ chức gọi Thính Vũ Lâu nhận nhiệm vụ kiếm tiền.

Bằng vào nàng kinh người độc công, rất nhanh liền xông ra một phen danh tiếng, thành công ám sát vài vị Nhất lưu cao thủ sau xưng hào Độc Bà Bà cũng thuận thế trở nên nổi như cồn. Vì thế không khó hiểu vì sao Đỗ Như Hối mấy người bỏ ra giá lớn tìm nha đầu này chọn mặt gửi vàng, giao phó trọng trách.

Lão Đỗ lần này mua chính là combo, 10 vạn bạc, cọc trước 5 vạn để giết hai người Vân Thiên Tường cùng Tống Khuyết. Đáng tiếc mới hoàn thành một nửa, tiền cũng chưa kịp tiêu đâu, cùng với toàn bộ mấy tháng này kiếm được tài sản hết thảy khi nãy đã bị đốt thành tro bụi, thế nên Nguyễn Thiên Hương mới phải dày mặt bám đít thổ hào cầu bao dưỡng.

Hơn nữa theo như lời nàng, lão Vân cái chết không phải đích tay nàng hạ thủ. Bằng nha đầu này kiêu ngạo tính tình, Tống Khuyết thấy cũng có thể tin 8, 9 phần, vì thế hắn mới thay người đứng ra giải thích:

“Vân Hi, người này đúng là cũng góp phần dẫn tới cái chết của phụ thân ngươi nhưng nàng chỉ là cung cấp độc dược như thế, còn kẻ chủ mưu cùng thực thi chính là Vân Lai Phúc. Dù không có nàng, ngươi nhị thúc cũng sẽ biết tìm cách khác, ngươi... ngươi đừng...”

Vốn hắn muốn nói đừng chấp nhặt, nhưng lời này làm sao cũng không ra khỏi mồm. Thù giết cha chứ có phải ẩu đả trộm cắp vặt đâu, hơn nữa nhìn Vân mỹ mi mặt lạnh như băng sương, nếu hôm nay Tống Khuyết còn tiếp tục bênh vực đối phương thật có lẽ sẽ để nàng chạnh lòng rồi.

Thằng này lập tức đầu to như cái đấu.

“Tống công tử yên tâm, ta tự biết phải làm như thế nào.” – Vân Hi nhàn nhạt nhìn hắn một cái rồi nói.

Đến, vẫn là đem người đắc tội.

Tống Khuyết buồn bực xoa xoa cái đầu đã quay lại trọc lóc của mình. Hắn đây là có khổ không nói nên lời nha, chẳng lẽ nói ra yêu nữ bên cạnh này dùng nàng an nguy đe dọa bản thân buộc mình phải chứa chấp, sau đó lại liên lụy đến một loạt rắc rối của Thiên Độc Tông, để Vân Hi liên lụy vào cũng không quá hay.

Nhưng không nói, nhìn Vân mỹ nữ bộ dáng này. Sợ sau này nàng sẽ tuyệt không nhẹ tha cho Nguyễn Thiên Hương, không quản vị kia Thánh nữ khi đó tu vi đạt đến bước nào, nhưng kim tiền năng lực khủng bố hắn là biết đến. Tống Khuyết cũng không nghi ngờ Vân cô nàng khả năng kiếm tiền.

Đau đầu nha!

Đều là tại con đỉa này! – Hắn hung hăng trừng mắt nhìn mỗ sửu nữ một cái nữa.

“Hừ!” – Nguyễn Thiên Hương vậy ngạo mạn quay đầu đi, không tiếp tục để ý trong xe 3 người.

Lúc này, Tống lão gia mới tìm từ lần nữa quay sang Vân Hi dỗ dành:

“Vân Hi, ngươi yên tâm. Chuyện lần nay ta nhất định sẽ thay ngươi làm chủ, đích thân ta sẽ giết chết Vân Lai Phúc vì ngươi báo thù.”

“Không cần, đây là chuyện riêng của Vân gia, ta sẽ tự thân tìm cách.” – Đáng tiếc mỹ nữ cũng không lĩnh tình lắc đầu từ chối.

Nhưng Tống gia làm sao có thể như thế từ bỏ, lập tức nghiêm mặt hùng hồn:

“Làm sao lại là chuyện riêng của ngươi, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta. Yên tâm, Tống mỗ nói được làm được, Vân Lai Phúc chắc chắn phải chết, còn lại Vân gia ân oán cùng gia sản những cái đó ta cũng sẽ không nhúng tay, tùy ý Vân Hi ngươi xử lý.”

Lần này Vân nhị gia chính là đào hố bẫy hắn đây, với tính cách có thù tất báo như Tống lão ma, thằng này đã chắc chắn vinh danh trong sổ thù, mà còn là cùng Đỗ ca xếp hàng trên cùng như thế, không giết hắn khó bình đạo tâm.

Vì thế, chuyến này dù bất cứ giá nào, Tống tình thánh là phải xung quan nhất nộ vì hồng nhan một lần, Vân Lai Phúc nhất định phải chết.

Có lẽ thằng này một phen thái độ còn tính không tệ, Vân Hi trên người xa cách lạnh lùng khí tức mới bắt đầu có chút dấu hiệu thuyên giảm như thế, nhưng vẫn chưa bằng lòng cùng hắn nói chuyện chỉ hừ nhẹ một tiếng coi như đã nghe thấy rồi quay người sang một bên.

Liếm cẩu!

Độc miệng nào đó nói không thành lời chỉ dùng khẩu hình phun ra hai từ rồi lần nữa khinh miệt nhắm mắt.

Tống Khuyết không thèm chấp nhặt với nàng, thấy cuối cùng trong xe cũng có được giây phút thanh bình hắn bây giờ là mừng đến thiếu điều phát khóc, không muốn lung tung đi tìm chuyện nữa.

.....

Không dừng lại ở trong Dương Nam thành nghỉ ngơi, không có tâm tình ăn uống nên Hùng Bá đánh xe đưa mấy người đến thẳng bến tàu. Tại nơi này, Tống Khuyết rất nhanh tìm thấy Vân Sơn, Khổng lão dẫn theo gia quyến đứng chờ sẵn.

Chỉ là cái này gia quyến làm sao hơi nhiều, để Tống gia cũng phải há mồm trợn mắt.

Một nhóm đông già già trẻ trẻ, đếm sơ sơ cũng phải có cả trăm người đi? Đẻ nhiều như thế?

Bước xuống xe Vân Hi nhìn thấy cảnh này cũng ngạc nhiên:

“Vân thúc, đây là?”

Chưa kịp để Vân Sơn trở lời, bên trong đám người liền có mấy vị bước lên:

“Ra mắt Thất tiểu thư!”

“Các ngươi là...” – Nhìn trước mắt mấy cái quen thuộc gương mặt, nàng ngờ ngợ hiểu ra.

Vân Sơn cũng rất nhanh cho nàng chứng thực suy đoán:

“Thất tiểu thư, này đều là mấy vị Vân Hải Các quản lý, chấp sự, bọn họ nghe nói ngài bên kia nhận người liền muốn tự mình tiến tử, hi vọng tiểu thư cùng Tống công tử thu nhận.”

Hóa ra những người này trước đây ở trong Vân Hải Các hệ thống đều đảm nhiệm qua những chức vụ quan trọng, chỉ là dạo gần đây Vân Lai Phúc lên nắm quyền liền bắt đầu trắng trợn cài người thân tín, đem những vị này đá rơi.

Vì bất mãn với lão Vân cách làm nên bọn họ quyết định cùng nhau nhảy máng khác, lúc này đặt quyết tâm dọn nhà, dìu già dắt trẻ tìm đến Vân Hi xin một phần công việc rồi.

Tống gia nghe thế mừng tít mắt, Tứ Hải Các bây giờ ngay cả bộ khung còn chưa có đây, chiêu mộ được một đám nhân tài này chính là vừa vặn, hắn há lại có từ chối đạo lý.

Lúc này thằng này liền nở một nụ cười ấm áp, rất tự nhiên tiến lên thân mật đứng sát cạnh Vân mỹ mi rồi hiền lành mở miệng:

“Chư vị yên tâm, Tống mỗ sản nghiệp cũng là của Vân Hi, chuyện của các ngươi ta thay nàng đồng ý rồi, hơn nữa tại hạ đảm bảo, hiện mọi người trước giữ chức gì, qua bên này sẽ được bàn giao chức trách tương đương. Đều là người nhà, ta nhất định sẽ không để ai phải chịu thiệt.”

Có hắn mở miệng, bên kia mấy người liền triệt để yên tâm, tất cả hân hoan reo hò cảm tạ chúc mừng.

Vân Hi còn là quay mắt sang lườm tiện nhân này một cái, lời nói tuy không sai nhưng nhiều chỗ rất ái muội rồi. Nhưng cuối cùng nàng cũng không lên tiếng đính chính cái gì.

Hiện Tứ Hải Thương Hội thực sự khuyết thiếu nhân thủ, nhiều việc nàng đều phải đích thân tự làm, may mà có Phạm Nhất Vượng chia sẻ bớt một phần, nếu không thực sự cũng không đủ tinh lực đi quản hết thảy.

Bây giờ có một đám cán sự thế này cũng là vừa vặn, hơn nữa những người này tự thân lại mang theo rất nhiều nhân mạch, quả thực đúng lúc bổ sung thương hội đang cần gấp lúc này.

Còn bị người nào đó chiếm tiện nghi, thấy nhiều cũng quen, Vân Hi đã lười phản ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.