Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 162: Chương 162: Tân tấn siêu cấp thế lực Tống đại quan nhân




Nhìn giữa sân Tống Khuyết cùng Lỗ Thiên Hùng ngươi tới ta đi đánh đến hôn thiên ám địa, đến đây quan sát cuộc chiến mọi người đều hô to đã nghiền. Mặc dù đại đa số người ánh mắt đều không bắt kịp trong sân hai vị cao thủ tốc độ, nhưng chỉ nhìn từng đạo tàn ảnh va chạm, nghe tiếng kim thiết vang lên chát chúa liên hồi cũng đủ khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Trên tường thành mấy vị cũng đang tập trung quan sát, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, sợ bỏ qua trong đó một chi tiết dù là nhở nhất. Dù sao được quan sát cao thủ như này quyết đấu cũng để bọn họ được lợi không nhỏ.

Lúc này trên cổng thành, tại một vị trí quan khán tốt nhất, đang đứng 2 vị thiếu nữ xinh đẹp, cũng không như mọi người như thế nghiêm túc mà thập phần tùy ý quan sát trận chiến, còn không đoạn thì thầm bên tai nói chuyện. Tại dạng này hoàn cảnh cũng khá là bắt mắt.

“Hì hì, Ngọc Nương. Ngươi nha đầu này không phải cả ngày la hét muốn tìm bạch mã vương tử sao? Sao bây giờ lại đổi vị rồi, tìm một đại gia hỏa vừa to vừa đen thù lù thế này?

Hì hì, nhưng ánh mắt ngươi còn không sai. Ở độ tuổi hắn đã có thực lực như thế, bực này thiên phú tại các đại tông môn cũng thập phần nổi trội, sau này chưa chắc đã không thể làm ra một phen đại sự nghiệp.”

Này 2 người đúng là Thiết gia thiên kim Thiết Ngọc Nương cùng Huyện lệnh thiên kim Từ Tử San. 2 cô nương này cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tư nhân tình cảm thân thiết vô cùng.

Vị này huyện lệnh ái nữ mấy năm trước được cha gửi lên Thiên Hà Kiếm Phái bái sư, lần này có việc về qua thăm nhà, nghe tin tỷ muội tốt trong lòng có tâm sự mới rủ Thiết Ngọc Nương ra ngoài đi dạo, vừa lúc hôm nay gặp chuyện đến đây quan sát.

Nghe Từ Tử San hỏi, Ngọc Nương quật cường hất cằm bĩu môi.

“Hừ, San San tỷ đừng trêu ta. Trước đây hắn bộ dáng không phải như thế này, cha ta bảo đó là do hắn luyện hoành công nên mới khiến bề ngoài biến dạng. Hắn còn lừa ta nói là muốn cạo đầu đi tu đây.

Ta Thiết Ngọc Nương cũng không phải không ai muốn, đã hắn Tống Khuyết tìm cách trốn tránh ta như thế ta cũng không cần miệt mài bám theo, trên đời nam tử còn nhiều mà.”

“Hì hì, đúng thế. Tìm người cả ngày chỉ biết tu luyện, luyện đến một thân cơ bắp như thế có gì vui. Ít ra như biểu ca ta còn không tệ, dáng dấp đẹp lại còn quan tâm chiều chuộng ngươi.”

Từ Tử San còn không quên cho mình biểu ca Từ Thế Thịnh tác hợp, vị này thiếu gia trước đó nhìn thấy Tống gia một thân biến thái vũ lực trong lòng gút mắc cũng đã tự động giải khai, lại trở về như xưa tiếp tục hóa thân liếm cẩu đi theo Ngọc Nương cô nàng này đây.

Từ gia trên dưới đối với việc này cũng dành cho lớn nhất ủng hộ. Dù sao buộc chặt được Thiết gia, bọn họ Từ gia tại Thanh Hà huyện có thể nói là thâm căn cố đế, bền chắc vô cùng.

Thiết Phi Long đứng cách đó không xa tự nhiên nghe thấy hết 2 tiểu nha đầu này nói chuyện, hắn đối với việc này còn chưa tỏ thái độ gì, tùy ý nữ nhi mình lựa chọn.

Thực ra trong đầu lão Thiết còn là thập phần thưởng thức Tống đại quan nhân, nhưng làm sao hoa rơi có ý nước chảy vô tình, mấy lần động viên con gái thử chủ động thêm chút nữa không thành hắn cũng bỏ mặc. Dù sao cô nương nhà mình cũng cần mặt mũi không phải.

......

Nói lan man,

Dưới thành Tống Khuyết, Lỗ Thiên Hùng 2 người cuộc chiến đã bắt đầu tiến vào giai đoạn gay cấn.

Hôm nay vị Lỗ Bang chủ này như cắn thuốc vậy, trên thân thể khí huyết hừng hực thiêu đốt hồi lâu không cạn, cả người khí thế liên tục lên cao, nếu bây giờ có người nhắm mắt cảm thụ sẽ thấy trước mặt họ không còn là một người mà là một đầu khổng lồ, táo bạo lại hung lệ mãnh hổ.

Còn may Tống Khuyết học qua Hắc Hổ quyền cùng lão Lỗ Phục Hổ Quyền có nhiều điểm tương đồng, vì vậy vào tay cũng không mấy khó khăn. Chỉ qua một đêm bây giờ thi triển cũng đã có thế có hình, không khiến cho người khác nửa điểm hoài nghi.

Lúc này,

Grào.....

Lữ Thiên Hùng cả người khí thế đột biến, như mãnh hổ xổng chuồng, 2 tay trảo co lại tấn công về Tống Khuyết trên dưới đầu cùng trái tim.

“Keng... keng”

Tống đại quan nhân thái độ từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn thế, ung dung không nhanh không vội xuất đao hóa giải, tuy phần lớn thời gian đều là Lữ Thiên Hùng tấn công nhưng hắn cũng sẽ không đoạn cho ra phản kích mấy lần.

Diễn là cần diễn nguyên bộ, cũng phải để cho khán giả xem đã nghiền sao?

Nói chung lần này hắn chuyên chọn chiêu thức nào uy lực to lớn nhất liền đánh, tạo dáng như nào soái nhất liền làm. Cái gì kim kê độc lập, thiết bản kiều, trong phim có thế võ nào đặc sắc đều là mang ra diễn một lượt.

Hai người ngươi công ta thủ, sát chiêu mỗi lần đều là lơ đãng cách nơi hiểm yếu mấy tấc trôi qua. Để phía ngoài quan khán người liên tiếp rùng mình, bụm lấy trái tim hô to không chịu nổi.

Nhìn xung quanh hò hét kích động khán giả, Tống - Ảnh Đế bất giác thấy trong lòng thành tựu cảm sinh ra, dường như tha thiết mơ ước bao năm Oscar tượng vàng hắn cuối cùng cũng được mọi người tán thành vậy. Tống gia trên tay càng là dốc sức liều mạng.

Hơn nữa càng đánh, hắn đối với chính mình vũ ký cảm nhận càng thêm khắc sâu rồi. Vì dù sao cùng lúc đứng từ 2 góc độ quan sát, mỗi lần ra chiêu ưu khuyết điểm hắn đều có thể rõ ràng trực quan thể hội.

Chiêu này dùng quá lực rồi...

Chiêu này vô tình để lộ bên hông sơ hở, cần hạ xuống một chút...

Cứ thế, vừa đánh vừa học, Tống lão gia hôm nay thu lợi cũng không nhỏ. Hắn quyết định về sau tìm nhiều cơ hội như này để chính mình trau chuốt lại một thân sở học.

.....

Qua hơn mấy trăm chiêu, âm thầm quan sát xung quanh người sắc mặt biểu tình đã bắt đầu có dấu hiệu giảm nhiệt, Tống Khuyết liền quyết định kết thúc vở kịch này.

Hắn cố ý cho Lỗ Thiên Hùng biểu diễn một đoạn thể lực không đủ dáng vẻ, Tống lão gia liền nhân cơ hội từng bước ép sát. Đánh thêm mấy chục chiêu, đợi cho Lỗ Bang chủ giật gấu vá vai trái trái phải đỡ chật vật không chịu được sau, Tống Khuyết mới một cước đạp trúng lồng ngực hắn đem người đá bay ra xa chục trượng.

Lúc này Tống gia mới tự chọn cho mình một tư thế cool ngầu nhất tiêu sái thu đao dừng lại, lạnh nhạt mở miệng.

“Lỗ Bang chủ, đa tạ đã nhường!”

Vùng vằng cố đứng dậy hồi lâu không thành, Lỗ Thiên Hùng khuôn mặt trắng xám, môi không tự chủ được run run, ngồi dưới đất há miệng hồi lâu mới có thể chắp tay nói:

“Tống thiếu võ công cao cường, tại hạ thua tâm phục khẩu phục!”

Giọng nói kia, biểu cảm kia quả thực hoàn mỹ lột tả hình ảnh anh hùng tuổi xế chiều, có tâm mà vô lực cảm giác. Cỡ nào bi thương, cỡ nào không bỏ.

Đạo diễn: Cut! Perfect, vở kịch hoàn thành.

Khán giả: Vỗ tay....

.................

Theo Lỗ Thiên Hùng nói ra nhận thua lời một khắc, ở đây tất cả mọi người dù trước đó đã có dự đoán nhưng cũng không nhịn được xôn xao. Có người vui, có người buồn, cũng có người thờ ơ không quan tâm chỉ đơn thuần đến xem cuộc vui, nhưng tất cả đều biết, thời đại của Mãnh Hổ bang đã qua, bây giờ đã đến lúc nhường vị trí cho một siêu thế lực tương lai quật khởi.

Ngoại trừ Hùng Bá, Nhiếp Phong 2 người đã sớm biết trước kết quả, bên phía này Tống gia hậu viện đoàn liền không chờ đợi nổi, lập tức sôi nổi tiến lên chúc mừng. Tống Khuyết cũng vui vẻ cùng từng người chào hỏi, tạ ơn.

“Chư vị!”

Theo Từ Thanh tiếng nói hùng hồn vang lên, mọi người liền dừng lại nói chuyện, tập trung ánh mắt nhìn về phía hắn.

Nhìn phía dưới đã trở nên im lặng đám người, lão Từ lúc này mới hài lòng tiếp tục:

“Trận đấu hôm nay tất cả cũng đã chứng kiến kết quả, ở đây bản quan công bố. Bắt đầu từ bây giờ, Mãnh Hổ bang tất cả, bao quát 12 gian cửa hàng, mặt bằng đều thuộc về Tống Khuyết.

Ta ở đây trước tiên chúc mừng Tống thiếu hiệp, ngươi quật khởi mọi người đều nhìn, quả thật là một điều kỳ tích. Sau này Bản quan có lẽ có thể nhìn thấy tại địa bàn mình quản hạt có một vị võ đạo cự phách sinh ra, lúc đó chúng ta Thanh Hà huyện cũng đồng cảm vinh yên.”

Nói đến nơi này chính hắn cũng không nhịn được cười lên sang sảng. Thực ra ban đầu nghe tin chuyện cược đấu này, Từ Thanh trong lòng cũng thực lo lắng bất an. Dù sao bất cứ bên nào thắng, 2 nhà này hợp một đã là ván đã đóng thuyền sự tình, như thế một siêu cấp thế lực không phải là trống rỗng sinh ra, phá hủy trong thành thế cân bằng vốn có.

Nhưng ít ra so với cháu hắn, lão Từ người này tâm thái còn rộng lớn hơn rất nhiều. Biết chuyện không thể nghịch, bây giờ kết quả này đã là rất tốt, mình cùng Ngô Thiên quan hệ còn coi là không tồi, không đến nỗi đối địch như Đổng Chính lão âm hàng kia.

Bây giờ lão Đổng mất đi nanh vuốt, lại cùng Tống Khuyết vị này tân tấn cường hào quan hệ thập phần tồi tệ, tương lai có thể nghĩ.

Nghĩ đến đây Từ Thanh trong lòng không nhịn được vui vẻ, dù sao trong bất cứ hoàn cảnh nao, nhìn đối thủ so với mình còn bết bát hơn cũng là một hỉ sự không phải.

Còn đối với Tống Khuyết.

Chênh lệch quá lớn, sau này sẽ càng lúc càng lớn. Mọi ghen ghét đều là dư thừa.

Từ Thanh mới không muốn cho mình tự tìm phiền não.

“Chư vị!”

Lỗ Bang chủ lúc này cũng hồi được mấy phần khí, đứng ra nói:

“Hôm nay trận chiến này Lỗ mỗ thua tâm phục khẩu phục, nói được thì làm được, từ nay về sau Mãnh Hổ Bang sẽ thuộc về Tống thiếu hiệp tất cả.

Chư vị huynh đệ Mãnh Hổ, ta Lỗ Thiên Hùng khiến các huynh đệ thất vọng rồi. Nhưng chúng ta Mãnh Hổ Bang người làm việc đường đường chính chính, từ nay về sau các vị quy về Tống thiếu hiệp bậc này tuấn kiệt lãnh đạo, tương lai có thể sẽ còn vượt xa lão phu mong muốn. Lỗ mỗ ở đây chúc các huynh đệ tương lai hết thảy thuận lợi, tiền đồ như gấm.”

Nói đến chỗ động tình, Lỗ Thiên Hùng còn không nhịn được vành mắt đỏ lên cúi người bái sâu.

“Bang chủ!” – Không rõ nguyên do ngày này đám lớn Mãnh Hổ Bang Bang chúng thấy hắn như vậy cũng không nhịn được chua xót nghẹn ngào.

“Tống thiếu hiệp, Mãnh Hổ Bang giao cho ngươi. Hi vọng sau này ngươi có thể đem nó phát dương quang đại, lão phu nhờ vả ngài rồi!” – Hít một hơi sâu, lão Lỗ lần nữa đứng dậy quay sang Tống gia bái sâu.

Tống Khuyết tự nhiên rất hợp thời tiến lên đỡ hắn dậy lớn giọng an ủi:

“Lỗ Bang chủ thật hảo hán vậy! Ngươi yên tâm, ta Tống Khuyết ở đây bảo đảm sẽ đối xử tử tế với các huynh đệ. Mọi người cũng biết ta thế đơn lực cô, sau này Mãnh Hổ Bang vẫn là phải nhờ vào các huynh đệ.

Trước đó ai ở chức nào vẫn sẽ ở nguyên chức đó sẽ không thay đổi gì, mọi người yên tâm tiếp tục làm việc. Những ai muốn rời đi ta cũng sẽ nhường cho một ngày để thu xếp công việc, Lỗ tiền bối ngài thấy thời gian như vậy đủ sao?”

“Một ngày đủ rồi. Đa tạ Tống thiếu hiệp cao thượng. Mọi người còn không ra mắt mới Bang chủ!”

Mãnh Hổ bang chúng nghe Tống lão gia cam đoan hầu hết đều an lòng, kể cả những người quyết ý rời đi cũng có một ngày thời gian để vơ vét tài sản, còn gì mơ ước xa vời nữa đây. Vì thế rất nể mặt lớn giọng thi lễ:

“Ra mắt Bang chủ!”

“Ha ha, các huynh đệ không cần đa lễ. Lỗ tiền bối thương thế có nặng? Có cần ta đỡ ngươi?”

“Đa tạ Tống thiếu hiệp nương tay, lão phu còn không có gì đáng ngại. Ta còn cần về nhà thu xếp đồ đạc, sẽ không ở lại thêm. Cáo từ!”

Quần chúng người thấy 2 vị này diễn xuất đều không khỏi cảm phục khí độ cùng lòng dạ rộng rãi. Nhưng đám người cao tầng còn lại ngược lại mộng bức nhìn nhau, đầu đầy chấm hỏi, còn chưa rõ cốt truyện đi đâu về đâu đây.

Chẳng lẽ trên đời thật có nhất tiếu mãn ân cừu việc này?

Lỗ âm hàng thằng này sẽ không là giả chứ, thật sự vi diệu vô cùng.

Thực ra Tống Khuyết cũng biết mình diễn thêm đoạn cuối này sẽ khiến người nghi ngờ. Nhưng để có thể nhanh chóng thu nạp nhân tâm đám bang chúng hắn không thể không làm. Ít ra từ hiệu quả đến nhìn những người đó không có quá lớn phản ứng đã thấy quyết định này không sai.

Còn Mãnh Hổ Bang đám cao tầng, ai lại quản nó sống chết đây. Kịch vui còn chờ bọn họ phía sau đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.