“Chẳng qua cũng chỉ đến thế!” Diệp Sở giật phắt thủ sáo đã luyện qua sát khí
của đối phương xuống, sát khí từ thứ này tràn lên cánh tay rồi nhập vào
thân thể hắn. Diệp Sở không thèm luyện hóa khu trừ, ngược lại còn vận
dụng linh khí tràn ra cuồn cuộn. Hắn đang muốn thử một ý nghĩ chợt lóe
lên trong đầu, nghiệm chứng nhưng câu văn trong Hồng Sát cô bản một
chút.
Quốc sư Sa quốc nhìn Diệp Sở đạp lên người Sa Điền Vân mà sắc mặt nhăn
nhúm đến khó coi, trong lòng cuộn lên sóng dữ ngập trời. Dù là ai cũng
không thể tin được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình: một Tiên
thiên cảnh cư nhiên bị một Hóa ý cảnh tiêu diệt gọn.
“Tốt! Tốt!” Vương thượng Nghiêu quốc mừng rỡ đến đỏ mặt, vô cùng kích động.
Sự hưng phấn của Vương thượng Nghiêu quốc cũng ảnh hưởng đến toàn bộ dân chúng Nghiêu quốc, ai nấy đều gào thét, nhìn Diệp Sở bằng ánh mắt cuồng nhiệt.
Trương Tố Nhi và Tô Dung nhìn Diệp Sở với sắc mặt kích động, trong mắt
đã ầng ậng nước. Các nàng vốn cho rằng lần này mình và vương thượng hẳn
phải chết, vương cung Nghiêu quốc cũng không ngăn được nguy cơ, nhưng
không ngờ Diệp Sở đứng ra như thiên thần giáng thế, một phát đã giết
chết quốc sư Tiên thiên cảnh của Sa quốc.
“Nghiêu quốc vạn tuế! Diệp Sở vạn tuế!”
Dân chúng Nghiêu vô vô cùng kích động, tung hô từng tràng âm thanh như
sấm dậy, đợt sau còn to hơn đợt trước. Vốn bọn họ đã chuẩn bị tâm lý
sống lại ở kiếp sau, thì lúc này họ chỉ muốn phát tiết ra toàn bộ nỗi
kích động trong lòng mình. Sóng âm vang rền khắp đất trời khiến cho mọi
người đều bị ảnh hưởng.
Tô Dung nhìn thiếu niên vẫn lạnh nhạt trước mặt, nhìn bộ dạng lười nhác
đang đứng nơi đó, nghe bên tai đầy dẫy tiếng tung hô tên hắn mà sắc mặt
tỏ ra bối rối. Vào thời khắc này, Diệp Sở đã giống hệt vị anh hùng trong mộng của nàng, hiện thực ấy khiến Tô Dung cảm thấy quái dị lẫn mơ hồ.
“Tại sao?” Trương Tố Nhi thấy Tô Dung đang bối rối nhìn Diệp Sở chăm
chăm, không nhịn được bèn liếc Tô Dung. Sau đó nàng nắm tay Tô Dung, thở dài mà nói: “Không ngờ Diệp Sở có thể được tung hô đến mức độ điên
cuồng như thế!”
Câu nói này khiến Tô Dung chợt ra sức nắm lấy tay Trương Tố Nhi khiến
nàng phải nhăn mặt vì đau, thậm chí nhịp thở cũng trở nên rối loạn.
Trương Tố Nhi quay đầu nhìn sang liền thấy rõ Tô Dung đang cắn chặt môi.
Trương Tố Nhi sửng sốt, lúc này mới nhớ Tô Dung đã từng tâm sự với mình
về hình tượng một nửa khác của nàng: là một anh hùng được vạn dân kính
yêu, thực lực cường hãn, văn võ toàn tài, thiếu niên anh tuấn. Giờ phút
này, nàng thấy Diệp Sở sao lại giống mục tiêu Tô Dung hằng kỳ vọng đến
lạ thường.
Nhưng trước đó không lâu, Tô Dung đã rành rành cự tuyệt Diệp Sở!
“Nàng đang hối hận sao?” Trương Tố Nhi nhìn Tô Dung, thấy nàng đang cắn
môi thì đôi mắt chợt dâng lên sương mù nhưng có điều, nàng cố gắng ngước mặt lên không để nước mắt trào ra.
Trương Tố Nhi vỗ vỗ lên tay Tô Dung mà không nói nổi một lời, ánh mắt như đóng đinh lên người Diệp Sở.
Hiện giờ, Diệp Sở đã phế Sa Điền Vân, đang đưa mắt nhìn vào tên võ giả
Tiên thiên cảnh khác. Sắc mặt quốc sư Sa quốc kịch biến, trong lòng đang muốn tìm đường trốn. Nhưng Uy Viễn hầu sớm đã khóa chặt, khiến y căn
bản không còn đường chạy.
Chỉ một thân một mình mà đối mặt với Uy Viễn hầu lẫn Diệp Sở có thể đánh bại Tiên thiên cảnh, một phần thắng y cũng không nắm chắc. Nhìn binh sĩ vậy quanh càng lúc càng nhiều, quốc sư Sa quốc không nhịn nổi lại càng
tái mặt.
Diệp Sở và Uy Viễn hầu vẫn chưa xuất thủ với y, Diệp Sở dời mắt nhìn về
phía Uy Viễn hầu. Nhìn ông cụ đã từng yêu quý mình đã già đi không ít,
hắn không nén nổi phải thở dài, thầm nghĩ hẳn quyết định ba năm trước đã tạo thành đả kích không nhỏ cho ông.
Trong mắt Uy Viễn hầu cũng bắt đầu ngân ngấn lệ. Cứnghĩvề thời gian đau
đớn thấu tâm can khi mình đã đuổi thằng bé khỏi phủ Uy Viễn hầu, đoạn
tuyệt quan hệ. Lúc này đây, có thể nhìn nó đạt được thành tựu như thế
thì không nén nổi lệ già tuôn đầy mặt.
Không ai không hy vọng con cháu của mình có thành tựu bất phàm! Mà rất
hiển nhiên, Diệp Sở bằng hành động đã chứng tỏ được thành công cho ông
thấy. Nghe tiếng tung hô kích động ầm ĩ từ bốn phía, Uy Viễn hầu nhận ra đứa cháu trước nay đầy danh nhơ, chỉ biết chơi bời trác táng của mình
đã trưởng thành.
Uy Viễn hầu đè nén tâm trạng đang cuộn sóng, nghiêng đầu sang một bên ra vẻ không lý đến Diệp Sở. Ông hướng về đám binh sĩ đang chạy tới quát
lớn: “Bố trí quân trận!”
Trong đám Ngự lâm quân đang túc trực có không ít người được Uy Viễn hầu
đào tạo. Giờ phút này, nghe ông hạ lệnh thì mặc kệ chuyện ông không có
binh quyền, vẫn thực hiện răm rắp ngay lập tức như một phản xạ có điều
kiện.
Diệp Sở thấy Uy Viễn hầu bày quân trận tầng tầng lớp lớp vây lấy quốc sư Sa quốc vào trong, cũng biết đối phương đã hết đường tạo nên sóng gió
gì. Thực lực Uy Viễn hầu vốn đã vượt qua y, lại phối hợp với quân trận
xuất kích thì tên này hẳn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Diệp Sở vẫn không hề ra tay, một cước đạp Sa Điền Vân bay vèo đến bên
cạnh vương thượng Nghiêu quốc: “Y đã bị ta phế bỏ, các ngươi dẫn y đi!”
“Vâng!” Thị vệ trưởng khom người đáp. Mặc dù người này không có tí quan chức nào nhưng lại đủ khiến gã tôn kính!
Diệp Sở thu tay, xoay người nhìn về phía Uy Viễn hầu, ra bộ chuẩn bị rời khỏi.
“Diệp Sở!” Vương thượng Nghiêu quốc lớn tiếng hô lên.
“Hả?” Diệp Sở quay đầu nhìn ông ta, bèn hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Vương thượng Nghiêu quốc bước tới trước mặt Diệp Sở, quát lớn: “Ngươi
làm hỏng biển hiệu ngự tứ của Định Võ quán, có biết tội chưa?!”
Câu nói này khiến cho ai nấy đều ngẩn tò te, thậm chí vài thị vệ bên
cạnh ông ta cũng chợt căng cứng người, mở to mắt nhìn vương thượng của
mình với vẻ không dám tin, thầm nghĩ vương thượng của mình vốn luôn
thông minh là thế nhưng lúc này còn đi hỏi cái tội bé như cây kim ấy là
sao?
Tô Dung và Trương Tố Nhi cũng khẩn trương đến cháy ruột cháy gan. Mặc dù thoạt nhìn tên Diệp Sở ấy không còn mang mang bộ dạng lấc cấc và bất
kham như trước, nhưng lúc này mà nhắm hắn hỏi tội thì đến quỷ cũng không biết hắn sẽ làm chuyện gì nữa.
“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Diệp Sở híp mắt nhìn vương thượng Nghiêu
quốc mặt không biến sắc, vẫn giữ nụ cười ngang tàng như cũ.
“Có tội phải phạt! Phạt ngươi phải làm quốc sư Nghiêu quốc thì sao hả?”
Chỉ một câu nói đã khiến mọi người bốn phía nín bặt trong chốc lát,
nhưng ngay lập tức mọi người đồng thanh cất tiếng hoan hô: “Quốc sư vạn
tuế!!”
Đám Tô Dung cũng thở phào nhẹ nhõm, tất cả đều hướng những đôi mắt đẹp
vào Diệp Sở. Bằng Hóa ý cảnh mà đoạt được địa vị quốc sư, từ trước đến
nay chỉ có trường hợp này là độc nhất vô nhị. Có điều, tuy đã phá hỏng
quy củ nhưng không ai dám mang ý nghĩ không phục.
“Không có hứng thú!” Thanh âm không lớn của Diệp Sở vang lên, khiến cho
tiếng tung hô bốn phía đột nhiên im bặt. Mọi người ai nấy đều trợn mắt
nhìn Diệp Sở.
“Không còn việc gì, ta đi trước đây!” Diệp Sở chắp tay cáo từ vương
thượng Nghiêu quốc rồi xoay người bỏ đi. Diệp Sở cản một Tiên thiên
cảnh, trước là vì Uy Viễn hầu, sau là không muốn một dải đất tốt như
Nghiêu thành bị chiến hỏa xâm lược. Đối với địa vị quốc sư gì đó, Diệp
Sở một chút hứng thú cũng không có.
Nhìn Diệp Sở quay đầu cất bước ra đi mà chỉ còn thấy được bóng lưng, mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy không thể tin nổi.
“Đây chính là điển hình cho kiểu người nhạt mùi danh lợi mà cổ nhân
thường nói chăng?” Ánh mắt Trương Tố Nhi như sắp bùng cháy: “Phất tay
rời khỏi, không cần để tiếng thơm! Giờ phút này, thực sự Diệp Sở đã mang dáng dấp vô dục vô cầu!”
Trương Tố Nhi nói xong bèn nhìn Tô Dung, liền Thấy Tô Dung đang ngẩn ngơ nhìn bóng dáng Diệp Sở mà đôi tú quyền siết chặt.
Vương thượng Nghiêu quốc nhìn bóng lưng đã nhạt nhòa của Diệp Sở mà
không nhịn được phải thở dài thườn thượt, nhưng trong lòng không thể
bình tĩnh. Cho dù là ai cũng không tưởng tượng được, kẻ đã từng là bại
hoại số một của Nghiêu quốc lại có thực lực và khí độ đến như vậy!
“Vương thượng!” Thấy Diệp Sở bỏ đi, Thị vệ trưởng mới nhắc nhở vị vương thượng Nghiêu quốc đang thừ người một câu.
“À!” Vương thượng Nghiêu quốc dằn xuống cảm xúc đang rối rắm, ánh mắt
dừng lại trên người Uy Viễn hầu. Ông ta suy nghĩ một lúc bèn hạ lệnh cho Thị vệ trưởng: “Ta chiếu: tấn phong cho Uy Viễn hầu làm Thân vương khác họ, khôi phục binh quyền, gia phong Nghiêu quốc đô thụ Kỳ Tiết Chế!
Khác, ta xuất bảo vật tường đan trong kho bảo vật cung đình, đưa một
phần qua phủ Uy Viễn hầu. Đan dược cho Tu hành giả, thưởng cho hai vị
công tử phủ Uy Viễn hầu!”
“Vâng!” Thị vệ trưởng thầm tắc lưỡi hít hà, không ngờ vương thượng lại
ban thưởng trọng hậu đến như vậy, lại càng phong chức Thân vương khác họ mà cả trăm năm nay Nghiêu thành không có. Nhưng không ai biết, chỉ bằng công lao lần này của phủ Uy Viễn hầu, những vật ban thưởng ấy thì đã
tính là gì?