Tô Dung cũng không ở đến cuối yến hội, nàng kéo Trương Tố Nhi đi về phía
vương cung. Tô Dung không thể tưởng tượng nổi, Diệp Sở ở Nghiêu thành
lại có nhiều cô gái yêu thích như vậy. Sau khi hắn rời đi, lần lượt từng cô đến cầu tình cho Diệp Sở, khuyên nàng nên đi tìm hắn, còn an ủi hắn
nữa.
Tô Dung dở khóc dở cười, nghĩ thầm ban đầu các người không phải là chán
ghét Diệp Sở dữ nhất sao? Nói đến Diệp Sở thì giống như nói đến con ruồi vậy, lúc này vậy mà đã biến thành mê trai cả rồi!
Bất đắc dĩ Tô Dung chỉ có thể chạy đến vương cung để trốn, không lẽ bọn họ lại dám đến đến cả vương cung để khuyên mình?
Nhưng vào lúc Tô Dung vừa đặt chân đến vương cung thì phát hiện thị vệ
trong cung đang nằm ngổn ngang trên đất, điều này khiến cho nàng vô cùng hoảng sợ.
"Có người động thủ trong vương cung rồi!" Trương Tố Nhi sợ hãi dị
thường, nàng không dám nghĩ kẻ nào lại dám to gan đến như vậy, dám động
thủ với thị vệ trong cung.
"Hỡi vương thượng Nghiêu quốc, bản quốc sư muốn mời ông đến làm khách Sa quốc đây!" Thanh âm lớn lối nổ vang trong không trung. Phía trước đám
xác thị vệ đang nằm ngổn ngang có hai lão già đang đứng, khí thế như
hồng, tay đang nâng một thanh gỗ tròn, đang ra sức húc mạnh vào cửa
điện.
Từng tiếng ầm ầm vang lên khiến dân cư xung quanh hoảng hốt. Thị vệ
trong cung ùn ùn kéo đến, binh sĩ vệ thành cũng kéo đến, mục tiêu không
đâu khác chính là cửa cung.
Tô Dung nhìn hai người đứng ngoài vương cung, sắc mặt trắng bệch hô lớn: "Là quốc sư Sa quốc!"
Hai người này có một người là thủ lĩnh Sa quốc, một người khác ăn mặc
giống hệt như Sa quốc thủ lĩnh, địa vị chính là ngang bằng với gã, cũng
là nhân vật Tiên thiên cảnh.
"Hai tên Tiên thiên cảnh!" Trương Tố Nhi nuốt khan, trong lòng chấn
động. Nhưng lập tức nàng lại cười xùy: "Đúng là không biết sống chết!
Chỉ hai tên Tiên thiên cảnh mà dám xông vào vương cung, tưởng Nghiêu
quốc không có quốc sư Tiên thiên cảnh sao?"
Trương Tố Nhi chế diễu cũng không làm sắc mặt Tô Dung khá hơn, ngược lại càng thêm tái nhợt. Hai vị quốc sư Tiên thiên cảnh Nghiêu quốc đã bị nữ nhân thần bí đánh thương nặng vào đêm đó rồi, bây giờ vẫn chưa thể khôi phục, trong cung căn bản không ai có thể đối kháng Tiên thiên cảnh nữa.
"Bọn họ làm sao biết được?" Tô Dung nhìn chằm chằm quốc sư Sa quốc. Vào
đêm mà vương cung mất trộm, vương thượng đã phong tỏa tin tức, chính là
sợ vương cung không có cao thủ trấn trụ, dẫn đến có người có ý đồ động
thủ với vương cung. Nhưng đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó, quốc sư Sa
quốc giờ đây đã giết tới cửa rồi.
Bọn họ dám làm như vậy thì hiển nhiên là biết tin tức quốc sư Nghiêu quốc bị trọng thương rồi.
"Tô Dung! Ngươi làm sao vậy?" Nhìn Tô Dung sắc mặt trắng trông còn giọt máu, Trương Tố Nhi vội vàng đỡ lấy nàng.
"Mau! Nhanh đi báo cho Uy Viễn hầu!" Tô Dung quay sang Trương Tố Nhi hô
lớn, lúc này trong Nghiêu thành chỉ có một Tiên thiên cảnh, đó chính là
Uy Viễn hầu gia, chỉ còn ông mới có thể chống nổi Tiên thiên cảnh mà
thôi.
Trương Tố Nhi lần đầu tiên thấy Tô Dung thất kinh đến như thế, cũng
không hỏi Tô Dung thêm, sấp ngữa té chạy đến phủ Uy Viễn hầu.
"Oành… Oành…"
Thanh gỗ tròn đụng vào cửa điện liên hồi, chỉ một chút nữa thôi nó sẽ bị húc nát, âm thanh chấn động lan xa, khiến cho mỗi người dân Nghiêu quốc rúng động tâm can.
"Bắn!" Binh sĩ Nghiêu quốc chạy đến liền vây lấy, liền bắn tên, vô số mũi tên nhọn hoắc chi chít bay tới hai người bọn họ.
Ha gã quốc sư Nghiêu quốc cầm trong tay thanh gỗ đột nhiên vung lên đón
đở, toàn bộ mũi tên đều cắm lên chúng. Một gã quốc sư trong đó đột nhiên cười ha hả, quét ngang một đường.
Thanh gỗ tròn khổng lồ quét ra, đụng vào người đám binh sĩ, những binh
sĩ can đảm đi đầu liền bị quét bay ra ngoài, máu chảy thành dòng trên
nền đá trước cửa điện, vô cùng huyết tinh.
"Ha ha ha, ai dám ngăn ta?" Một tên quốc sư Sa quốc xông vào đám lính,
thanh gỗ tròn quét ngang, lực lượng bá đạo mà hung tàn, quét vào đám
lính liền đem bọn họ đánh bay như vào chỗ không người.
Tiên thiên cảnh đúng là kinh khủng, chỉ cần quét ra thanh gỗ tròn trong
tay thì hàng ngũ đám lính liền bị đánh loạn xà ngầu , hơn nữa không thể
gây uy hiếp gì đối với hai người. Bị hai tên quốc sư Sa quốc quét ngang, những binh lính đã mất hẳn chiến lực.
"Sa Điền Vân, ra tay đánh vỡ cửa cung!" vừa vũ động thanh gỗ trong tay, một tên quốc sư Sa quốc hô lớn.
"Tốt!" Tên quốc sư tên Sa Điền Vân liền vận lực toàn thân, đánh một đòn
cực mạnh vào đại môn, cổng chính vương cung căn bản không thể đỡ nổi
nữa, một đòn nện xuống liền từ từ toạc ra một kẽ hở.
"Chặn bọn chúng lại!" Binh sĩ Nghiêu quốc hô to, quên đi sinh tử xông lên ngăn lấy hai lão đang chực xông vào vương cung.
Nhưng bọn họ đã xem thường sự kinh khủng của Tiên thiên cảnh, bọn họ
chính là một con hổ dữ mà đám binh sĩ ngay cả dê cũng không bằng, dưới
từng vòng công kích của thanh gỗ, mùi máu tanh xộc lên gay mũi.
Tô Dung đứng ở đằng xa, nhìn từng đám binh sĩ chết trước mặt của nàng,
trong đôi mắt đẹp không kìm được mà chảy ra thành dòng, đôi mắt đỏ bừng. Nhưng nàng không thể làm cái gì được, nàng dù có vài phần thực lực
nhưng trước mặt Tiên thiên cảnh thì bất quá cũng chỉ là một đầu dê non
mà thôi.
"Ngăn cản bọn họ! Nhất định phải ngăn cản bọn họ, không thể để cho bọn
họ xông vào vương cung!" Binh sĩ Nghiêu quốc hô to, bọn họ biết hai
người này xông được vào đó sẽ đại biểu cái gì, nếu quả thật bọn họ bắt
được vương thượng thì Nghiêu quốc chắc chắn sẽ bị hủy diệt.
"Oành..."
Lại một kích nữa, đại môn vương cung đã bị đánh vỡ. Một đám binh sĩ dùng thân thể chận cửa cung bị đánh ngã rạp trên đất, Sa Điền Vân bước vào,
một gã thị vệ tay đang cầm binh khí liền đâm tới.
"Ha ha ha, chỉ là một đám phế vật mà cũng dám vọng tưởng ngăn trở bổn
quốc sư à!" Sa Điền Vân cười to, cánh tay lão vung ra ngoài, một thanh
Lang nha bổng đã xuất hiện, nện lên người đám thị vệ, đánh cho bọn họ
huyết nhục mơ hồ, máu chảy thành dòng nhuộm đỏ cửa cung.
"Cút ngay! Dẫn tên Vương thượng của các người đi ra!" Sa Điền Vân cười
ha ha, nhìn vào mọi người trong sân, giọng nói lạnh lùng, nụ cười tàn
nhẫn, ra tay đánh một tên thị vệ bên cạnh hắn nổ tung tóe, da thịt rơi
đầy đất.
"Ngăn cản hắn! Nhất định phải ngăn cản hắn!" Thị vệ trưởng chỉ huy đám
thị vệ hô to liên hồi, chủ động đi đầu, xông tới Sa Điền Vân.
"Đại nhân! Nhanh đi mời quốc sư!" Một số thị vệ vẫn còn chưa biết chuyện đêm hôm đó, thấy quốc sư vẫn còn chưa xuất hiện, lên tiếng hô lớn.
"Ha ha! Quốc sư của các ngươi bây giờ đang nằm trên giường đó, chút nữa
bản quốc sư liền đi giải quyết bọn chúng luôn!" Sa Điền Vân cười to, lúc đầu y tình cờ biết được tin tức ấy thì cũng hoàn toàn không thể tin
được. Nhưng sau khi đi dò la thì mới tin chắc đây là thật. Cũng chính vì thế, bọn họ mới có dũng khí xông vào vương cung.
Không có Tiên thiên cảnh ngăn cản, ai còn có thể ngăn bọn họ? Bắt vương
thượng Nghiêu quốc, thì bọn họ có thể ép Nghiêu quốc cúi đầu xưng thần
rồi.
Chỉ một câu đã khiến sắc mặt mọi người kịch biến, ánh mắt đổ dồn về phía Thị vệ trưởng, dường như muốn xác thực tin tức kia có phải là thật hay
không? Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của ông ta, bọn họ đã biết được đáp án rồi. Đáp án này khiến cho tim của mọi người đông cứng,
không thể nào tin nổi.
"Không muốn chết thì cút ngay!" Sa Điền Vân quát lên, Lang nha bổng vung ra ngoài.
"Ngăn hắn lại!" Binh lính mặc dù sợ hãi nhưng kh nhìn thấy Sa Điền Vân
đánh sâu vào hướng vương cung, bọn họ đều lao ra ngăn chặn. Bọn họ biết
rõ, lúc này không thể lui bước được, lui lại chính là nước mất nhà tan.
Tô Dung nhìn thấy từng đám người sống sờ sờ đang chết dần dưới binh khí
của hai người, hai tay bưng lấy miệng, trong mắt nước mắt thành dòng,
đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào đó, lòng tràn đầy tuyệt vọng.